Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà

Chương 2 : Buổi sáng

Ngày đăng: 20:30 21/04/20


Hôm nay có gì mới không?Rùa thiêng ở Hồ Gươm nổi lên mặt hồ.



Chiều hôm qua vào hồi 15h30 cụ rùa trăm tuổi ở Hồ Gươm lại nổi lên mặt nước trong khoảng gần một giờ. Có hàng trăm người đã tụ tập quanh bờ hồ Hoàn Kiếm để xem cụ rùa. Hiện nay chưa ai biết đích xác ở Hồ Gươm còn bao nhiêu cụ rùa. Cụ rùa này có đặc điểm là trên đầu có một đốm trắng.



Mỗi lần rùa thiêng Hồ Gươm nổi lên đều báo hiệu thời kì thịnh vượng của đất nước.



- Ối dào, nước hồ ô nhiễm đặc quánh như vậy cụ rùa phải chui lên mà thở chứ, chả lẽ chịu chết ngạt à?



Hôm nay có gì mới không?



Sáng hôm nay vào khoảng mười giờ rùa thiêng lại nổi lên mặt nước. Vẫn là cụ rùa có cái đốm trắng trên đầu.



Hôm nay có gì mới không?



Cầu Chương Dương đã xuống cấp nghiêm trọng, nếu không được tu sửa ngay có nguy cơ bị sập.



Cầu Chương Dương đã được đưa vào sử dụng hơn hai mươi năm nhưng chưa một lần được tu bổ. Bộ giao thông đã có phương án tu bổ lại cầu Chương Dương.



Hôm nay có gì mới không?



Ngày hôm qua, nhà Rùa hồ Gươm học, GSTS Đ đã phát hiện ra một ổ trứng sáu quả ở chân tháp Rùa. Trứng màu trắng có đường kính 10 mm. Theo GS Đ đây có thể là trứng rùa. GS Đ đã cẩn thận mang ổ trứng về nhà đem ấp.



- Tin chỉ có thế không bình luận gì à?



- Còn đợi trứng nở ra đã chứ.



- Phen này cụ rùa trăm tuổi đẻ ra con thì đất nước mình sẽ hoá Rồng.



Hôm nay có gì mới không?



Để giải quyết nạn ách tắc ở cầu Chương Dương Bộ giao thông đã quyết định bắc cầu phao.



- Các cậu có biết cầu Chương Dương được bắc khi nào không?



- Thì cùng thời với cầu Thăng Long.



- Thời bao cấp mà các cụ ta giỏi phết, bắc một lúc những hai cái cầu to đùng. Có hai chiếc cầu này mới mở mang được kinh tế cho Thủ Đô nói riêng và khu vực phía Bắc nói chung.



Hôm nay có gì mới không?



Mười một tỉ đồng đã bị thất thoát trong xây dựng cơ bản.



- Cậu lấy con số đó ở đâu ra vậy, có đáng tin cậy không?



- Hoàn toàn tin cậy vì đây là con số đã được đưa ra trong phiên họp Quốc hội chiều hôm qua.



- Chỉ được đưa ra con số thôi nhé, không bình luận gì cả.



- À cậu đã về đấy à, có viết được gì không?



- Báo cáo anh, có nhiều cái để viết lắm nhưng chưa biết triển khai theo hướng nào để cho tốt đây,



- Phóng sự hay kí sự cũng được.



- Có chuyện này ám ảnh tôi quá nhưng tôi biết có viết vào thì anh cũng cắt đi mà thôi.



- Vậy cậu đã quên cái cách làm việc của toà soạn này rồi hay sao. Vấn đề gì không viết được bằng tay thì viết bằng mồm đi vậy.



- Tôi được một cô phóng viên báo tỉnh dẫn xuống một bản. Trước khi đi cô ấy mua nửa cân đường rồi gói thành những gói nhỏ. Tôi đã quen với việc các cô nàng phóng viên hay có những thói kì quặc nên không hỏi. Buổi tối chúng tôi vào một gia đình. Cô phóng viên lấy ra một túi đường nhỏ đưa cho bà mệ. Ba đứa con choai choai xúm vào mệ để xem gói đường nhỏ đó. Cô phóng viên giải thích cho bà mệ đó là cái gì. Bà mệ bèn ra ngoài hái một chiếc lá rồi đổ từng tí đường trong cái gói nhỏ đưa cho từng đứa con. Đứa thứ ba lúng túng thế nào để rơi mấy hạt đường xuống đất, bà mệ liền vả vào mặt con đến đốp một cái. Thằng bé ngã ngửa người ra đằng sau nhưng ngồi dậy ngay. Nó xin mệ nó cho một lần nữa vì nó chưa bao giờ được ăn thứ đó nhưng mệ nó dứt khoát không cho nó. Mệ nó gói chặt gói đường nhỏ lại cất vào cạp váy. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng của thằng bé. Ánh mắt đó ám ảnh tôi suốt cả chuyến đi.



- Thì có khác gì nỗi ám ảnh của tôi khi đến thăm một huyện đảo dạo trước. Trong phòng thầy hiệu trưởng của một trưởng cấp một có một lọ đường rất to. Tôi tò mò hỏi thầy được thầy giải thích: Đây là lọ đường được các thầy cô góp lại để cứu các em học sinh bị hạ đường huyết. Những ngày biển động cha mẹ các em không đi biển được nên có nhiều em phải nhịn đói. Nhiều em bị xỉu ở trên lớp nên các thầy cô mới nghĩ góp nhau lọ đường này để cứu các em.



- Thôi hãy viết bằng tay đi nào.



- Này hộ đói nghèo của nước ta còn bao nhiêu phần trăm ấy nhỉ?



- Mười sáu phần trăm tính theo quy chuẩn mới.
- Hôm nay anh ước gì?



- Tôi ước. Anh ước. Chúng ta ước…



- Sao ông căng thẳng thế?



- Đang bí từ. Sếp bảo mười giờ phải nộp bài mà vẫn chưa mở xong vấn đề.



- Về vấn đề gì?



- Xã luận: Đất nước đi lên theo thế rồng bay.



- Hóc phết.



- Tôi gợi hộ ông nhé. Hãy bắt đầu từ ước muốn của nhân dân.



- Ước muốn của nhân dân ư? Ước con vịt giời mà xào khan hay là ba điều ước?



Người Việt Nam truyền nhau những câu chuyện vui đầy tính hài hước nhung đậm đặc tính cách người Việt.



Câu chuyện ước con vịt giời sau: Có một gia đình nông dân chiều đến dọn cơm ra sân để ăn. Cơm chỉ có vài ngọn rau lang với nước mắm cáy. Đang ăn có con vịt giời bay ngang qua. Anh chồng ngửa cổ lên giời ước: Giá có được anh kia xào măng nhắm rượu nhỉ?



Người vợ bảo: Thêm tí nước vào cho con nó chan.



Anh chồng bảo: Anh này phải xào khan mới ngon.



Người vợ bảo: Thêm tí nước vào cho con nó chan.



Anh chồng bảo: Phải xào khan.



Người vợ bảo: Đồ ăn tham như chó, đã bảo thêm tí nước vào cho con nó chan mà cũng không cho.



- Mày bảo ai ăn tham?



- Tôi bảo anh í.



- Này thì ăn tham này, bốp bốp.



- Ối làng nước ơi nó đánh tôi chết mất.



Khi hàng xóm chạy sang can ngăn thì con vịt giời đã bay xa hàng dặm. Dưới đất cơm canh tung toé. Thế là đến chút cơm hẩm với rau lang cũng chẳng còn mà ăn.



Câu chuyện ba điều ước như sau: Có hai vợ chồng nhà kia được Phật cho ba điều ước. Hai vợ chồng rất sung sướng ngồi nghĩ xem mình thích điều gì nhất để ước. Người vợ thì thích nhà đầy tiền bạc, thóc lúa. Người chồng thì chỉ thèm một khúc dồi chó. Cậy mình là chồng được nói trước người chồng ước:



- Ước gì có khúc dồi chó.



Điều ước linh ứng ngay. Một khúc dồi chó thơm ngậy xuất hiện trước mặt hai vợ chồng.



Người vợ rất tức tối vì người chồng chỉ ước một điều tầm thường như vậy nên bèn ước: ước gì khúc dồi chó dính vào mồm người chồng. Tức thì khúc dồi chó dỉnh lủng lẳng vào mồm ông chồng trông thật kinh dị. Hai vợ chồng cùng ngẩn người ra. Miếng dồi chó dính vào mồm trông thật xấu xí mà chỉ còn một điều ước sau cùng. Nếu ước vàng bạc châu báu thóc lúa đầy nhà thì lại có một ông chồng xấu xí kinh dị thế kia. Thôi thì phải dùng đến điều ước thứ ba. Ước gì miếng dồi chó biến mất.



Hôm nay có gì mới không?



Động đất ở I ran, ước tính số người chết sẽ lên đến năm mươi ngàn người.



- Khủng khiếp quá, sao lại nhiều người chết đến thế hả trời?



- Vẫn biết sẽ có lúc phải chết nhưng không sao quen được với nó, cái chết sao mà khủng khiếp thế.



- Ơn trời, cuộc sống ở mọi nơi trên trái đất này vẫn còn nhiều bất công, còn nhiều đói nghèo, còn nhiều dối trá… Có sự bất công mới thấy yêu quý sự công bằng. Có cái nghèo mới biết vươn lên làm giàu. Và trong sự dối trá kia sẽ là sự thật. Cuộc sống ơi ta vẫn còn đang sống.



- Em có hiểu không Nấm? Em đừng oán trách số phận đã sinh ra em như thế nhé. Em có một đôi chân dài thế nào cũng không đi nhanh hơn cái đầu được đâu. Em hãy học cách mơ mộng để sống đi. Chúng mình đang sống mà còn họ thì chết rồi.



- Cuối bản tin thời sự ngày nào cũng có cái chết mà sao vẫn không thể quen được.



- Cảm ơn trời chúng con vẫn sống.