Đan Đạo Dâm Sư

Chương 14 : Nghịch ngu sưngconcu

Ngày đăng: 01:19 27/06/20

Anh hai ! Thuộc tính của anh là gì vậy ?
Hả ? Thuộc tính !ừ hen đột phá Nhất Nhân là có thể phóng ra thuộc tính rồi!
-Mà làm sao phóng ra thuộc tính ?
vệ minh hỏi
Anh hai cảm nhận xem trong đan điền mình có 1 hạt tinh hạch gì không ?
Ừ có!
A hai dùng ý nghĩ điều động nó rồi dẫn chân khí nó toả ra đến bàn tay phải là sẽ thấy
Vệ minh làm theo một luồng sức mạnh toả ra từ viên tinh hạch trắng bạc phóng xuất ra 1 chùm chân khí đươc vệ minh dẫn dắt đến tay phải
Đùng !…đùng ….1 tia sét trắng to bự tràn đầy sức mạnh nhấp nháy trong tay vệ minh hiện lên phóng xuất những tia sét nhỏ xung quanh tạo thành tiếng đùng đùng trong không khí xung quanh bàn tay vệ minh,Lôi ? Mình có hệ Lôi ? Chẳng lẽ trước lúc chết mưa gió sấm sét mình xuyên không bị sét đánh sao mà có Lôi ???
-Lôi ..iii! Anh hai hệ lôi
Lâm phụng trợn tròn mắt nhìn vệ minh
-Đây là hệ hiếm gặp lắm đó anh hai ! Hihiii lôi anh hai hệ lôi !!!!!mẹ ơi anh hai hệ lôi!!!!
-Lâm phụng mừng quýnh nhảy nhót chạy vào nhà gọi mẹ
Từ Hoa cũng đang dọn dẹp cái buồng của mình cũng bỏ dở chạy ra nhìn vệ minh mà trợn tròn mắt hệ lôi ,hệ cực hiếm gặp trong tầng lớp võ giả ,ngay cả 10 vị đại nhân thống trị đại lục cũng không 1 ai có hệ Lôi ….có thể nói đây là lần đầu tiên Từ Hoa nhìn thấy hệ lôi ….
Chưa nén nổi bất ngờ Từ Hoa lại sững sờ lần nữa mở to mắt ,còn Lâm phụng té bịch xuống đất ngã ra sau trợn mắt nhìn vệ minh ở bàn tay trái hiện lên 1 ngọn lửa đang bốc cháy phừng phừng đầy ma mị
-Song ….so..ng..song thuộc tính ???
2 mẹ con đồng thời la lên
Vệ minh không rảnh quan tâm đến 2 mẹ con vì ..hắn đang bận ..thử nghiệm …có thể nói vệ minh này là điếc không sợ súng ,sách thì không đọc mà cứ thích làm gì làm ! Hắn đang thử nghiệm dung hợp 2 thuộc tính này lại theo cách mà songoku làm là 2 tay ép vào nhau kéo về bên hông chuẩn bị tung chưởng, dùng chân nguyên của hắn ép lôi và hoả dung hợp
….đùng ..đùng.. lạch.. tạch….ầm… phụt ….mắt hắn tối sầm ,cả người bay ra sau mà bất tỉnh ….
Ư ..ư….đau quá ..cả người mình như gãy hết ra …ư ..
-Anh hai !anh hải tỉnh rồi nè mẹ ! Anh hai có sao không !
Lâm phụng đang đứng bên thành giường mà kéo áo vệ minh mặt đầy lo lắng
Từ Hoa cũng lo lắng mà nhìn vệ minh rồi hỏi câu tương tự
Con..đau ..quá ..cả người như mất hết sức !!
Từ Hoa liếc hắn rồi để đầu hắn lên đùi đút thuốc ..
Cho chừa tật chơi ngu ! Bỏ nha con ! Ngày mai mẹ cấm đi ra ngoài ! Khi nào đọc hết đống sách kia rồi tính tiếp ! Hừm !
Khỏi nói vệ minh cũng tởn tới già không dám nữa ,tính làm songoku mà ai dè sưngconcu hức
-Nghỉ ngơi đi ! nằm đó mà vận khí đi khắp cơ thể cho mau lành nội thương ! Mẹ đi qua trưởng thôn làm đây ! Lâm Phụng ở nhà trông anh con đó
Từ Hoa có chút kiến thức về dược nên qua nhà trưởng thôn hái thuốc ,sắc thuốc làm thuê
Vệ minh đau đớn không nhích nổi thân mình ,2 tay không có sức mà nâng nữa …e gái lấy sách võ giả tu chân đọc cho anh nghe đi…
Vệ minh nằm đó lắng nghe và nghi nhớ chỗ nào không hiểu thì hỏi ,muốn dung hợp 2 luồng thuộc tính bất đồng là 1 điều khó khăn theo ghi nhận chưa có 1 võ giả nào ở địa lục này làm được ,hơn nữa phải dung hợp 2 luồng thuộc tính đó trong đan điền mới mới dẫn dắt bộc phát ra ngoài chứ không như vệ minh dẫn dắt ra rồi mới ép cho chúng dung hợp nên nổ là phải ……
-Lâm minh con thấy khoẻ chưa ?
Từ Hoa đi về trên tay không quên cầm theo thuốc cho vệ minh
-Dạ! Ổn rồi mẹ cơ thể bớt đau rồi !chỉ có cái chưa nhấc chân nhấc tay nổi thôi
vệ minh đáp
Cũng may con mới vân dụng thuộc tính lần đầu nên phóng xuất thuộc tính còn yếu !chứ nếu không mẹ e là tổn thương kinh mạch rồi !
Lâm Phụng con đi nấu nước giúp mẹ !rồi nấu cơm đi để mẹ lau mình cho anh hai con !
-Con có song thuộc tính ,đây là 1 lợi thế trên con đường tu luyện của con ,mẹ không biết gì để chỉ con được ! Để mai mẹ lên trấn dọ hỏi tìm mua một ít sách về cho con tìm hiểu !!
Tự Hoa ân cần vừa lau mình cho vệ minh vừa nói ,vệ minh cay cay sóng mũi cảm nhận tình cảm gọi là gia đình
Con đã là Nhất Nhân lại có song thuộc tính ,mẹ nghĩ con nên củng cố tu vi cho vững chắc đừng ham tăng tiến tu vi quá nhanh mà phá huỷ tiền đồ …
Những lời cặn dặn lúc đầu vệ minh còn nghe chứ từ khi cái khăn của Từ Hoa lau xuống tới vùng bụng thì vệ minh chữ nghe chữ không …
-Mẹ lau cho con ở trong đi ,con ngứa quá !
vệ minh ranh ma lên tiếng
-Ân…rồi …!
Tự Hoa e thẹn mà đỏ mặt
Kéo quần vệ minh xuống Tự Hoa hơi né anh mắt đi không nhìn rồi dùng khăn nhẹ nhàng lau ..
-A..đau ..
vệ minh kiếm cớ