Đan Đạo Dâm Sư
Chương 39 : Tàn phế
Ngày đăng: 01:19 27/06/20
-Chuyện là sao ????
Võ tôn trưởng lão nóng nảy lo lắng hỏi 2 vệ binh
-Mẹ của vệ minh nói hắn hấp thụ 1 vật kì lạ rồi sau đó bất tỉnh !
-Vật kì lạ ? Là vật gì ?
-Chúng ta cũng không biết ! Mẹ vệ minh cũng nói không biết!
-Sao rồi viện trưởng ?
Nam thúc hỏi
-Kinh mạch toán loạn ,đứt gãy từng khúc …ta không giúp được !
viện trưởng ngao ngán lắc đầu
-Đứt kinh mạch ! Vậy ..vậy có nghĩa là vệ minh tàn phế ….!
Nam thúc thất vọng vô lực ngã bịch xuống ghế
-Đáng tiếc cho 1 một thiên tài !
viện trưởng ngao ngán thất vọng ,5 vị trưởng lão nhìn nhau ánh mắt đầy nỗi buồn và thất vọng không biết nói gì….
-Cứ để hắn tịnh dưỡng đi đã ! Chúng ta đi !
viện trưởng không giấu được nỗi buồn
-Hộc !…a..sao cơ thể ta đau quá ! Tay ta ? Chân ta ? Sao thế này?
vệ minh tỉnh dậy trong cơn đau đớn cùng cực ,tay chân nhấc không muốn nổi ,cố hết sức bình sinh vệ minh nhấc tay đưa lên ,cánh tay vô lực yếu ớt run rẩy ngay cả sức bóp bàn tay lại cũng không có
-Vận khí ! A….từng cơn đau buốt trong cơ thể vệ minh ,chân khí ta đâu ?tinh hạch của ta đâu ?
vệ minh kinh hoàng khi cảm nhận thấy những viên tinh hạch Lôi Hoả Phong của mình đã biến đâu mất mà thay thế vào đó là ma phương đen bóng nằm chiễm chệ ngạo ngễ trong đan điền thủng vỡ lỗ chỗ rách nát của vệ minh
-Ta…ta tàn phế ….!
có ngu ngốc đến đâu thì vệ kinh cũng biết đan điền là nơi chứa đựng chân khí của võ giả nếu đan điền vỡ đồng nghĩa với việc …trở thành 1 phế vật
-A…a…tại sao ? …ma phương này rốt cuộc là sao?…tại sao lại hại ta thành như vậy …
vệ minh đau đớn ,thất vọng chán nản cùng cực
-Vệ minh ! Người tỉnh rồi ! Sao rồi thấy khá hơn chưa ! …không sao …
Nam thúc đẩy cửa vào nghẹn lời
-Sư phụ con tàn phế rồi!!!!
vệ minh bật khóc
-Không sao ! Không sao !
Nam thúc ôm đầu vệ minh mà vỗ về ,nước mắt cũng lưng lững trong cặp mắt già nua trải đời …
-Dù có là gì ngươi cũng là đệ tử của sư phụ !nam nhi rơi máu không rơi lệ ! Nào nào nằm xuống nghỉ ngơi đi ,đây uống thuốc vào rồi ngủ đi!
-Sư phụ cho con xin truyền âm phù !
-Con vệ minh đây mẹ ! Con không sao ! …chỉ là luyện công quá độ nên bất tỉnh thôi …con khoẻ rồi ….sắp tới …con phải tu luyện nhiều nên …có lẽ vài tháng con mới về thăm mẹ ….giữ gìn sức khoẻ !!!!
vệ minh bóp truyền âm phù rồi dựa lưng vào tường gục đầu
Nam thúc khép cửa bước ra ngoài ánh mắt đăm chiêu buồn bã tiếc thương cho 1 thiên tài kết thúc quá sớm…..
3 ngày ….vệ minh mới có thể đứng lên đi đứng như 1 người bình thường được ,tay chân yếu ớt ngay cả 1 cái ghế còn không khiêng nổi
-Vệ minh ngươi sao rồi ! Tốt hơn chưa !
viện trưởng đẩy cửa vào nói
-Viện trưởng !…ta …
-Được rồi ! Không sao !ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi ! Nói cho ta biết ngươi hấp thu vật gì mà thành ra thế này??
-Ta nhặt được 1 vật kì lạ cảm thấy chân nguyên hùng hậu nên ta thử hấp thu …ai ngờ …
vệ minh không muốn nói ra ma phương vì ảnh hưởng đến nhiều thứ trọng yếu là sự an toàn của cả nhà vệ minh
-Ngươi cũng thật là …!! Sao lại hồ đồ như vậy !!vật không biết mà cũng hấp thu ….haizzz số trời ..!!! Thôi sau này dù không còn tu luyện được nhưng học viện không bỏ ngươi ….đi theo Nam thúc đi ,phụ trợ Nam thúc luyện dược …cái gì làm được thì làm ….học viện cũng sẽ trả lương cho ngươi …..nghỉ ngơi đi !
Haha trả lương à ? Từ 1 người được bồi dưỡng thành 1 kẻ tạp vụ được trả lương !!! Số trời à ! Con mẹ ông trời ngươi chơi ta ! Từ thế giới của ta cho đến thế giới này !! vệ minh cay đắng chửi rủa …..
Không biết từ ai ,thông tin vệ minh bị tàn phế truyền khắp học viện ,một võ giả song thuộc tính Hoả ,Lôi hiếm thiên phú thiên cấp giờ thành 1 tên phế vật mất hết võ công ,mất hết thuộc tính ,đan điền vỡ nát …
-Hâhhahahaaa đáng đời tên chó con ,phế vật mãi là phế vật hâhhaaha đấu với ta hả ,chắc là chú 4 mình ra tay ! kakaa xem coi ai dám đối đầu với ta nữa ,giờ tới con Băng Ngọc Thanh ,mẹ nó dám phản ta hả !!!!
Lâm Kì Long vui sướng khi người khác gặp hoạ ,tâm tình phấn khích vô cùng
Băng Ngọc Thanh chết lặng khi nghe vệ minh tàn phế ,điều đầu tiên nảy ra trong đầu Băng Ngọc Thanh không phải là buồn cho vệ minh mà là ..sợ…..Băng Ngọc Thanh sợ vì đã công khai theo vệ minh mà đối đầu với Lâm Kì Long ,chắc chắn là Lâm Kì Long ra tay với vệ minh ,liệu có tới mình không ? Chắc chắn sẽ tới mình !! Rồi gia tộc mình nữa !! Cha mình biết mình đối đầu Lâm Kì Long sẽ giết mình!!Mình làm sao đây ????-Băng Ngọc Thanh rối bời ngồi bệt xuống đất mặt tái xanh lo lắng
-Vệ minh kìa ! Tên phế vật kìa ! Sao chưa bị đuổi còn ở lại đây ta !
-Người không biết gì sao ? Vệ minh được Nam lão sư giữ lại làm tạp vụ đó !
-Tạp vụ ! Hắc hắc ta mà như thế ta đập đầu chết cho rồi !
-Tội cho Băng Ngọc Thanh ,hoa nhài mà cắm bãi cức trâu !!!
Những lời nói ,chỉ trỏ về phía vệ minh ,những ánh mắt vui sướng ,thoã mãn khi nhìn thấy vệ minh bị tàn phế ,vệ minh nghe nghe hết ,thấy, thấy hết nhưng vệ minh làm được gì ? Đánh lại người ta không ? ..chỉ biết cắn răng mà chịu đựng nuốt nhục vào lòng đi theo Nam thúc
Băng Ngọc Thanh! Vệ minh nhìn thấy nàng đang đứng sau 1 gốc cây ,vệ minh ngước lên nhìn nàng cố nhoẻn ra 1 nụ cười nhưng đáp lại là 1 ánh mắt né tránh,1 cái quay đầu bước đi …..
-Đây !con ở đây phân loại dược liệu đi ,cái gì không biết thì hỏi sư huynh Cà Ông Giặc đi -Nam thúc vừa nói vừa giới thiệu
Có gì ngươi giúp đỡ vệ minh nghe chưa ! Ta đi dạy đây !!
Nam thúc nói rồi bỏ đi.
Võ tôn trưởng lão nóng nảy lo lắng hỏi 2 vệ binh
-Mẹ của vệ minh nói hắn hấp thụ 1 vật kì lạ rồi sau đó bất tỉnh !
-Vật kì lạ ? Là vật gì ?
-Chúng ta cũng không biết ! Mẹ vệ minh cũng nói không biết!
-Sao rồi viện trưởng ?
Nam thúc hỏi
-Kinh mạch toán loạn ,đứt gãy từng khúc …ta không giúp được !
viện trưởng ngao ngán lắc đầu
-Đứt kinh mạch ! Vậy ..vậy có nghĩa là vệ minh tàn phế ….!
Nam thúc thất vọng vô lực ngã bịch xuống ghế
-Đáng tiếc cho 1 một thiên tài !
viện trưởng ngao ngán thất vọng ,5 vị trưởng lão nhìn nhau ánh mắt đầy nỗi buồn và thất vọng không biết nói gì….
-Cứ để hắn tịnh dưỡng đi đã ! Chúng ta đi !
viện trưởng không giấu được nỗi buồn
-Hộc !…a..sao cơ thể ta đau quá ! Tay ta ? Chân ta ? Sao thế này?
vệ minh tỉnh dậy trong cơn đau đớn cùng cực ,tay chân nhấc không muốn nổi ,cố hết sức bình sinh vệ minh nhấc tay đưa lên ,cánh tay vô lực yếu ớt run rẩy ngay cả sức bóp bàn tay lại cũng không có
-Vận khí ! A….từng cơn đau buốt trong cơ thể vệ minh ,chân khí ta đâu ?tinh hạch của ta đâu ?
vệ minh kinh hoàng khi cảm nhận thấy những viên tinh hạch Lôi Hoả Phong của mình đã biến đâu mất mà thay thế vào đó là ma phương đen bóng nằm chiễm chệ ngạo ngễ trong đan điền thủng vỡ lỗ chỗ rách nát của vệ minh
-Ta…ta tàn phế ….!
có ngu ngốc đến đâu thì vệ kinh cũng biết đan điền là nơi chứa đựng chân khí của võ giả nếu đan điền vỡ đồng nghĩa với việc …trở thành 1 phế vật
-A…a…tại sao ? …ma phương này rốt cuộc là sao?…tại sao lại hại ta thành như vậy …
vệ minh đau đớn ,thất vọng chán nản cùng cực
-Vệ minh ! Người tỉnh rồi ! Sao rồi thấy khá hơn chưa ! …không sao …
Nam thúc đẩy cửa vào nghẹn lời
-Sư phụ con tàn phế rồi!!!!
vệ minh bật khóc
-Không sao ! Không sao !
Nam thúc ôm đầu vệ minh mà vỗ về ,nước mắt cũng lưng lững trong cặp mắt già nua trải đời …
-Dù có là gì ngươi cũng là đệ tử của sư phụ !nam nhi rơi máu không rơi lệ ! Nào nào nằm xuống nghỉ ngơi đi ,đây uống thuốc vào rồi ngủ đi!
-Sư phụ cho con xin truyền âm phù !
-Con vệ minh đây mẹ ! Con không sao ! …chỉ là luyện công quá độ nên bất tỉnh thôi …con khoẻ rồi ….sắp tới …con phải tu luyện nhiều nên …có lẽ vài tháng con mới về thăm mẹ ….giữ gìn sức khoẻ !!!!
vệ minh bóp truyền âm phù rồi dựa lưng vào tường gục đầu
Nam thúc khép cửa bước ra ngoài ánh mắt đăm chiêu buồn bã tiếc thương cho 1 thiên tài kết thúc quá sớm…..
3 ngày ….vệ minh mới có thể đứng lên đi đứng như 1 người bình thường được ,tay chân yếu ớt ngay cả 1 cái ghế còn không khiêng nổi
-Vệ minh ngươi sao rồi ! Tốt hơn chưa !
viện trưởng đẩy cửa vào nói
-Viện trưởng !…ta …
-Được rồi ! Không sao !ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi ! Nói cho ta biết ngươi hấp thu vật gì mà thành ra thế này??
-Ta nhặt được 1 vật kì lạ cảm thấy chân nguyên hùng hậu nên ta thử hấp thu …ai ngờ …
vệ minh không muốn nói ra ma phương vì ảnh hưởng đến nhiều thứ trọng yếu là sự an toàn của cả nhà vệ minh
-Ngươi cũng thật là …!! Sao lại hồ đồ như vậy !!vật không biết mà cũng hấp thu ….haizzz số trời ..!!! Thôi sau này dù không còn tu luyện được nhưng học viện không bỏ ngươi ….đi theo Nam thúc đi ,phụ trợ Nam thúc luyện dược …cái gì làm được thì làm ….học viện cũng sẽ trả lương cho ngươi …..nghỉ ngơi đi !
Haha trả lương à ? Từ 1 người được bồi dưỡng thành 1 kẻ tạp vụ được trả lương !!! Số trời à ! Con mẹ ông trời ngươi chơi ta ! Từ thế giới của ta cho đến thế giới này !! vệ minh cay đắng chửi rủa …..
Không biết từ ai ,thông tin vệ minh bị tàn phế truyền khắp học viện ,một võ giả song thuộc tính Hoả ,Lôi hiếm thiên phú thiên cấp giờ thành 1 tên phế vật mất hết võ công ,mất hết thuộc tính ,đan điền vỡ nát …
-Hâhhahahaaa đáng đời tên chó con ,phế vật mãi là phế vật hâhhaaha đấu với ta hả ,chắc là chú 4 mình ra tay ! kakaa xem coi ai dám đối đầu với ta nữa ,giờ tới con Băng Ngọc Thanh ,mẹ nó dám phản ta hả !!!!
Lâm Kì Long vui sướng khi người khác gặp hoạ ,tâm tình phấn khích vô cùng
Băng Ngọc Thanh chết lặng khi nghe vệ minh tàn phế ,điều đầu tiên nảy ra trong đầu Băng Ngọc Thanh không phải là buồn cho vệ minh mà là ..sợ…..Băng Ngọc Thanh sợ vì đã công khai theo vệ minh mà đối đầu với Lâm Kì Long ,chắc chắn là Lâm Kì Long ra tay với vệ minh ,liệu có tới mình không ? Chắc chắn sẽ tới mình !! Rồi gia tộc mình nữa !! Cha mình biết mình đối đầu Lâm Kì Long sẽ giết mình!!Mình làm sao đây ????-Băng Ngọc Thanh rối bời ngồi bệt xuống đất mặt tái xanh lo lắng
-Vệ minh kìa ! Tên phế vật kìa ! Sao chưa bị đuổi còn ở lại đây ta !
-Người không biết gì sao ? Vệ minh được Nam lão sư giữ lại làm tạp vụ đó !
-Tạp vụ ! Hắc hắc ta mà như thế ta đập đầu chết cho rồi !
-Tội cho Băng Ngọc Thanh ,hoa nhài mà cắm bãi cức trâu !!!
Những lời nói ,chỉ trỏ về phía vệ minh ,những ánh mắt vui sướng ,thoã mãn khi nhìn thấy vệ minh bị tàn phế ,vệ minh nghe nghe hết ,thấy, thấy hết nhưng vệ minh làm được gì ? Đánh lại người ta không ? ..chỉ biết cắn răng mà chịu đựng nuốt nhục vào lòng đi theo Nam thúc
Băng Ngọc Thanh! Vệ minh nhìn thấy nàng đang đứng sau 1 gốc cây ,vệ minh ngước lên nhìn nàng cố nhoẻn ra 1 nụ cười nhưng đáp lại là 1 ánh mắt né tránh,1 cái quay đầu bước đi …..
-Đây !con ở đây phân loại dược liệu đi ,cái gì không biết thì hỏi sư huynh Cà Ông Giặc đi -Nam thúc vừa nói vừa giới thiệu
Có gì ngươi giúp đỡ vệ minh nghe chưa ! Ta đi dạy đây !!
Nam thúc nói rồi bỏ đi.