Đàn Hương Hình

Chương 36 : Triệu giáp tự bạch

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Ta Triệu Giáp, đao phủ số một Bộ Hình, hành nghề chốn kinh thành trên

bốn mươi năm. Đầu người rụng dưới lưỡi đao của ta phải dùng thuyền để

chở, không đếm xuể. Sáu mươi tuổi, đương kim Hoàng Thái Hậu ân chuẩn cho ta về quê dưỡng lão, ban thưởng hàm thất phẩm cho ta. ta vốn định giấu

tên giấu tuổi ở một nơi khỉ gáy cò ho, trong ngôi nhà đồ tể con ta, để

tu thân dưỡng tính. Di dưỡng tuổi già. Nào ai ngờ sui gia Tôn Bính, dùng yêu thuật mê hoặc dân chúng, dựng cờ tạo phản, vi phạm quốc pháp, dẫn

đến tranh chấp liệt cường. Để trấn áp loại dân bất trị, bảo vệ kỷ cương, Tuần phủ Sơn Đông Viên đại nhân yêu cầu ta trở lại với nghề, thi hành

án phạt đàn hương. Tục ngữ có câu: “Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, chim hót vì người hiểu tiếng chim”. Để báo đáp ơn tri ngộ của Viên đại nhân, ta

lại cầm lấy thanh đao giết người. Đúng là:



Sáng sớm mai, tay

nóng như lò than, ta biết sắp gánh nặng ngàn cân (ái chà chà). Tri huyện Tiền cao ngạo khinh dân, coi lão Triệu như đồ vứt bỏ (ái chà chà). Lão

Tiền bị tướng đắc sủng triều đình làm nhục, xấu hổ ê chề trước mặt ta

(ha ha ha). Người ta thường nói: Người gặp niềm vui lòng thư thái, tướng quân thắng trận dễ xuề xòa! (chà chà chà). Ta mất hai chiếc răng, Tiền

Đinh thì mũ ô sa chắc không còn! Triệu Giáp ta ngồi trước Nghênh phong

đình, xem lũ lâu la, khênh vào nhà ta rương to rương nhỏ, của đấy!



Miêu Xoang “Đàn hương hình – Đạo bạch. Quỉ điệu”



Ba Tống, tên cầm đầu bọn sai nha chó cậy gần nhà, cáo mượn oai hùm, mọi

người phải gọi hắn là ông Bam ai cũng phải sợ hắn, hôm nay hắn đứng

trước mặt ta cười nhăn nhở. Hôm qua, lưng hắn thẳng đuỗn, hôm như mềm

như bún. Bọn hậu sinh, ta đây sống trên bốn mươi năm chốn kinh thành, có loại người nào chưa gặp? Có sự việc nào chưa trải qua? Nha dịch trong

thiên hạ thằng nào chẳng như con c., nếu nha dịch huyện Cao Mật không là con c., thì Cao Mật không phải đất nhà Thanh! Tên đầu muc nha dịch vái

ta một cái rất dài, miệng leo lẻo:



-Lão… lão… lão tiên sinh, cho khênh những thứ ngài cần vào chứ ạ?



Ta nhếch mép, giấu nụ cười mỉa trong bụng. Ta hiểu ý nghĩa của một loạt

tiếng “lão” ở cửa miệng hắn. Hắn định gọi ta là “ông”, nhưng rõ ràng ta

không phải là ông; hắn định gọi ta “Lão Triệu” nhưng ta ngồi trên ghế

dựa do Hoàng thượng ban tặng. Hắn đành gọi là tiên sinh vậy! Đúng là một thằng ranh mãnh! Ta khẽ giơ tay:



-Khênh vào!



Tên đầu mục dài giọng như hát:



-Khênh các thứ của lão tiên sinh vào!



Bọn nha dịch như một lũ kiến đen, khuân những thứ mà hôm trước ta đề xuất

với Viên đại nhân, vào sân, trình từng thứ một trước mắt ta.



Một thanh gỗ đàn hương dài chừng năm thước, rộng năm tấc, giống thanh thiết giản mà Tần Thúc Bảo sử dụng. Vật này khôngười thể thiếu.



Một

con gà trống trắng mào đen, hai chân buộc dây đỏ. Con gà nằm trong bọc

một nha dịch mặt trắng, y hệt một đứa trẻ đang nổi cáu. Con gà to lớn

mào đen như thế này là của hiếm, không hiểu kiếm ở Cao Mật hay ở đâu?



Một bó dây da trâu sống sặc mùi diêm sinh trắng, màu xanh nhợt như nhựa cỏ.
hình kiếm, có đầu nhọn, có hai mặt lưỡi nhưng không sắc, tù như lá hẹ.

Dùng giấy ráp thô rồi giấy ráp mịn đánh đi đánh lại nhiều lượt, cho đến

lúc có thể soi gương. Đương nhiên, ta chưa lần nào thi hành án đàn

hương, nhưng biết rõ đây là trọng án, dụng cụ thì phải tốt, chuẩn bị chu đáo. Đây là thói quen ta học được từ Già Dư. Công việc chuốt, mài cọc

đàn hương chiếm trọn nửa ngày, dụng cụ tốt thì công việc mới suôn sẻ. Ta vừa mãi nhẵn xong hai thanh bảo bối, thì một tên sai nha gõ cửa báo,

rằng theo yêu cầu của ta, quan huyện Tiền Đinh đã cho dựng Thăng Thiên

Đài trên bãi tập trước Thư viện Thông Đức, trung tâm của huyện. Đài này

sẽ được truyền tụng hàng trăm năm. Cái lều lợp cói do ta yêu cầu cũng đã xong, ghênh đã bắc lên bếp, dầu thơm đang sôi sùng sục. Chảo nhỏ hơn

cũng đang ninh thịt bò.



Ta khịt mũi, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm do gió thu đưa tới.



Con dâu chạy đi từ sáng sớm, giờ vẫn chưa về nhà. Có thể hiểu được tâm

trạng của nó. Vẫn là chuyện cha đẻ bị hành hình, bụng không đau thì dạ

đau! Nó đi đâu nhỉ? Gặp cha nuôi Tiền Đinh cầu cứu chăng? Con dâu ơi,

cha nuôi của con đã như tượng đất qua sông, cái thân ông ta chưa chắc đã còn? Không phải ta có lời nguyền, nhưng ta đoán rằng, cái ngày Tôn Bính thở hơi cuối cùng, thì cũng là lúc cha nuôi con xui xẻo!



Ta cởi quần áo cũ, thay bộ đồng phục mới. Aùo trắng thắt lưng đỏ, mũ nỉ đỏ,

tua mũ màu hồng, ủng da màu đen. Đúng là người tốt vì lụa, ngựa đẹp vì

yên cương, mặc đồng phục vào, ta khác hẳn. Con trai cười hì hì, hỏi ta:



-Cha làm gì vậy? Đi xem hát Miêu Xoang, hở cha?



Miêu Xoang gì mà Miêu Xoang? Hát cái mả mẹ mày, con ơi! Ta rủa thầm thằng

con, bảo nó thay bộ đồ lấm tấm dầu mỡ và vết máu. Thằng con cứ leo lẻo:



-Cha nhắm mắt lại đi, không được nhìn! Vợ con thay quần áo vẫn bắt con nhắ mắt lại.



Ta nheo mắt nhìn con trai thay quần áo, thấy thuần là cơ bắp, nhưng cái

vật giữa hai chân, nhìn qua cũng biết là không dùng được.



Con

trai đi ủng cổ cao đế mềm màu đen, thắt lưng nhiễu đỏ, đội mũ có dải đó, cao to lừng lững, oai phong lẫm liệt, ra vẻ một anh hùng hào kiệt,

nhưng động một tí là miệng méo xệch, mắt tròn xoe, gãi đầu gãi tai như

khỉ đột.



Ta vác hai chiếc cọc đàn hương, bảo con trai ôm con gà

trống trắng mào đen, ra khỏi nhà, đi về phía thư viện Thông Đức. Hai bên đường đã có rất nhiều khách đến xem thi hành án, nam có nữ có, già có

trẻ có, tất cả đều tròn mắt há hốc miệng như đàn cá ngáp trên mặt nước.

Ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, nhưng tình hình hai bên đường,

ta biết hết. Con trai ngó trước ngó sau, chốc chốc lại cười ngây ngô với hai bên đường. Con gà trống luôn cựa quậy trong tay con trai, kêu cục

cục. Đây đó toàn những bộ mặt ngây ngô. Con trai ta đã ngố, nhưng những

người hai bên đường càng ngố hơn. Bà con, kịch hay chưa công diễn, các

người hôm nay xem ngán rồi, ngày mai diễn thật thì xem làm sao? Có loại

người như ta, các người thật diễm phúc. Phải biết rằng, không một vở

kịch nào trong thiên hạ hay bằng đàn hương hình – giết người bằng cọc gỗ đàn hương. Cả nước Trung Quốc không ai thi hành nổi án đàn hương, trừ

Triệu Giáp. Vì rằng, có loại người như ta, các người mới được xem một vở diễn mà thế giới chưa có hoặc không bao giờ có. Chẳng phải diễm phúc là gì?