Đàn Hương Hình

Chương 47 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Mi Nương, Mi Nương, nàng cho ta những phút mê hồn… Nàng lõa lồ ngọc thể,

đầu đội tấm da mèo nhỏ, lăn đi lăn lại trên giường ta, lăn tới lăn lui

trên người ta. Nàng vuốt một cái, khuôn mặt lập tức biến thành mặt mèo

xinh xinh, hiếu động. Qua cơ thể nàng, ta nhận ra rằng, trên đời này

không động vật nào mềm mại bằng giống mèo… Lưỡi hồng hồng liếm khắp

người ta, cho ta lên tiên cho ta chết ngột… Ta chỉ muốn ngậm nàng trong

miệng…



Nghĩa miêu mặc áo miêu rộng thùng thình,

trong tiếng thanh la tiếng trống, chạy ra sân khấu như một trận cuồng

phong, thổi dạt màn đêm phong tình về phía sau. Anh ta nhón chân lượn

mấy vòng rất đẹp, rồi ngồi xệp giữa sân diễn, cất giọng tự bạch:



Mỗ đây Miêu chủ Tôn Bính, thuở thiếu thời đã học Miêu Xoang, cùng gánh hát đi khắp bốn phương. Mỗ hát đại hí bốn mươi tám xuất, sắm đủ các vai

khanh tướng đế vương. Vào tuổi trung niên, mỗ chót nói ngông, đắc tội

quan huyện Cao Mật. Quan huyện cải trang đạo tặc, vặt râu mỗ một sợi

không còn, hủy luôn cả duyên nợ với Miêu Xoang! Mỗ bàn giao gánh hát cho người khác, trở lại quê nhà mở quán bán trà. Vợ mỗ Đào Hồng cá lặn chim sa tính tình hiền thục, sinh hạ hai con như vàng như ngọc. Đáng giận

thay, bọn Tây xâm nhập Trung Hoa, làm đường sắt phá tan phong thủy. Càng căm bọn Hán gian cáo mượn oai hùm, gây tai họa gieo họa cho dân làng.

Vợ mỗ bị giặc bờm xơm trên chợ, tai ương từ đó chụp lên đầu. Mỗ đau đau

đau từng khúc ruột, mỗ hận hận hận vỡ tim gan..



Nghĩa miêu giọng ca bi thảm, cung bậc cao vút, mênh mông như sóng tràn bờ.

Phía sau, đám diễn viên miêu, tay cầm binh khí, đằng đằng sát khí. Phía

dưới, đám đông bắt đầu kích động, tiếng dậm chân vang dội pháp trường.

Pháp trường chấn động, cát bụi bay tung! Ta cảm thấy mỗi lúc càng thêm

lo lắng, điềm bất thường đã đến sau lưng. Lời cảnh báo bên tai văng

vẳng, ta rùng mình lưng áo ướt đầm. Ta bất lực trước đám người tẩu hỏa

nhập ma, vì một tay không kìm nổi ngựa phi nước đại, một gáo nước không

thể dập tắt đám cháy ngất trời. Sự tình đã đến nước này, đành phó mặc

cho trời đất.



Ta lùi về trước lều, bình tĩnh quan

sát. Trên đài Thăng Thiên, Triệu Giáp lặng lẽ đứng gác bên lồng, tay cầm cọc đàn hương. Tiếng ồn phía dưới át hẳn tiếng rên của Tôn Bính, nhưng

ta khẳng định ông ta vẫn sống, tinh thần ông ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chuyện kể rằng, một người Cao Mật đi làm ăn xa, lúc lâm chung, bên

ngoài có người hát Miêu Xoang. Thế là người bệnh nhổm dậy, mắt sáng rực. Tôn Bính, ông chịu cực hình, sống không bằng chết, nhưng hôm nay ông

trông thấy mọi người vì ông mà biểu diễn, ông nghe thấy mọi người vì ông mà ca hát, vậy là ông đã sống không uổng một kiếp người! Ta đưa mắt tìm thằng ngố nhà họ Triệu trong đám đông. Thấy rồi, hắn đang chót vót trên cây cột phía bên sân khấu, miệng gào mi-ao ~ mi-ao ma quái, tụt xuống

như gấu rồi lại leo lên thoăn thoắt như mèo. Ta đưa mắt tìm Mi Nương.

Thấy rồi, nàng tóc xõa, tay cầm gậy quật vào lưng một nha dịch. Trận

cuồng hoan này biết đến khi nào chấm dứt? Ta ngẩng đầu để đoán chừng giờ giấc, chợt trông thấy đám mây đen đang che kín mặt trời.



Khoảng trên hai chục lính Đức súng đạn đầy người, từ thư viện Thông Đức chạy

tới. Ta nhủ thầm: Chết rồi! Biết đại họa đang tới gần, ta chạy tới chặn

hai tên đầu mục cầm súng lục, định phân trần với hắn về đám người trước

mắt. Ông lính ơi! Thằng khốn, mày có xứng là một ông lính không đã? Ông

lính mắt xanh như mắt mèo, sủa một tràng mà ta không hiểu nói gì, đánh

ta một bat tai rồi gạt ta sang bên.



Bọn lính Đức

chạy lên đài Thăng Thiên, tiếng chân nặng nề, ván lát kêu ken két. Đài

dựng bằng gỗ tròn, vậy mà rung rinh chao đảo, hình như không chịu nổi

quá tải đột ngột. Ta gọi người trên đài và người dưới bãi: Dừng lại,

dừng lại! Dừng… lại! Nhưng tiếng gào của ta quá yếu, không ai thèm

nghe.



Bọn lính xếp thành đội hình dày đặc trên

Thăng Thiên đài, ngó xuống đám diễn viên Miêu Xoang phía xa. Lúc này

trên sân diễn đang có cuộc hỗn chiến: các diễn viên sắm vai mèo đang

giao chiến với đám diễn viên sắm vai lang sói. Nghĩa miêu ngồi chính

giữa sân diễn, hát đệm cho cho cuộc chiến bằng một giọng cao vút. Miêu

Xoang khác các loại hình kịch nghệ ở chỗ trong khi vũ đấu có hát đệm.

Nhiều khi lời hát đệm không ăn nhập với nội dung kịch. Vậy là khi ấy vũ

đấu trở thành múa đệm cho hát.



Này (ới a) cha ~,

này (ới a) mẹ ~ này (ới a) chồng ~. Ngón tay nhỏ ngãi ngứa cho nàng ~ ~, nhỏ thì nhỏ mà mạnh vẫn mạnh ~ ~, nhưng chết rồi ~ thương (à) thương ~

~, hai dòng lệ vấn (à) vương ~ ~



Mi-ao ~ ~ mi-ao ~ ~!


da. Những thay đổi này khiến ta nhớ hồi ở quê trẻ con chơi ác, trói con

ếch vào thân cây cho chết khô.



Từ lúc Giáp Con vèn rèm trở đi, đầu Tôn Bính quay đảo liên tục, tiếng nói đứt đoạn thoát ra từ lỗ miệng đen ngòm:



-Hừ hừ,… cho tui chết… cho tui chết…!



Ta bàng hoàng, cảm thấy kế hoạch của ta càng có cơ sở thực hiện. Cuối cùng thì Tôn Bính muốn chết! Ông đã ý thức được rằng, không chết trước lễ

thông xe là dở. Ta đâm chết ông là thuận theo ý của ông.



Giáp Con đút vào miệng Tôn Bính một đầu cái giác bằng sừng bò vốn dùng để đổ thuốc cho gia súc, để Triệu Giáp múc từng thìa nước sâm qua giác vào

miệng Tôn Bính. Tôn Bính ú ớ, cổ họng kêu òng ọc, nước sâm qua cổ chảy

vào dạ dày.



-Thế nào, Già Triệu? – Ta đứng sau lưng lão, hỏi mỉa – Hắn có sống được đến ngày mai không?



Triệu Giáp cảnh giác xoay người lại, mắt rực sáng:



-Tiểu nhân đảm bảo.



-Già Triệu sáng tạo một kỳ tích trên đời rồi còn gì!



-Được vậy là nhờ có đại nhân ủng hộ – Triệu Giáp khiêm tốn – Tiểu nhân không dám tham công.



-Triệu Giáp, ngươi đắc ý hơi sớm đấy – Ta lạnh lùng bảo - Theo ta thì hắn không qua được đêm nay!



-Tiểu nhân đem tính mạng ra đảm bảo. Nếu đại nhân cấp cho nửa cân sâm nữa, tiểu nhân đảm bảo sống thêm ba ngày.



Ta cười lớn, cúi xuống rút con dao găm giấu trong ủng, nhằm ngực Tôn Bính

mà đâm tới, nhưng mũi dao không trúng Tôn Bính mà trúng Giáp Con. Trong

lúc cấp bách, hắn lấy thân che cho Tôn Bính. Ta rút dao, Giáp Con người

mềm nhũn, từ từ ngã ngồi dưới chân Tôn Bính. Máu của hắn nóng ran tay

ta. Triệu Giáp rú lên:



-Con tôi!…



Triệu Giáp cầm bát thuốc đập vào đầu ta, nước sâm nóng bỏng văng đầy mặt. Ta

cũng rú lên một tiếng. Tiếng kêu chưa dứt, Triệu Giáp đã như một con báo đen, cái đầu rắn như thép húc ta trúng bụng dưới, ta ngã chỗng bốn bó

trên mặt đất, hai tay vung loạn xạ. Theo đà, lão ngồi lên mình ta, hai

bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông của lão thoắt cái xiết chặt cổ ta như

những vuốt của chim ưng. Mắt ta tối sầm, muốn chống lại mà chân tay bải

hoải, bất lực như cành củi mục.



Giữa lúc ta đã nhìn thấy khhuôn mặt đau khổ của phu nhân trên Vọng Hương đài, Triệu Giáp

bỗng rời tay. Ta co gối lên, hất lão lộn một vòng rồi khó nhọc bò dậy.

Ta thấy Triệu Giáp nằm nghiêng, lưỡi dao cắm ngập lưng, cái miệng hóp

vẫn đang co giật. Ta thấy Tôn Mi Nương đứng thẫn thờ bên xác Triệu Giáp, cơ mặt giật giật sau làn da trắng bệch, mặt mũi méo xệch, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ! Aùnh trăng như nước, ánh trăng như bạc, ánh

trăng như băng, ánh trăng như sương. Ta sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy

ánh trăng nữa! Qua ánh trăng mờ ảo, hình như ta trông thấy Lưu Phác của

ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Viên Thế Khải rút hai khẩu súng vàng

ra, làm như em trai ta: trả thù!



Ta lảo đảo đứng lên, chìa tay ra:



-Mi Nương thân yêu của ta!



Nhưng nàng rú lên một tiếng, chạy xuống đài. Thân nàng nhẹ như bông tơ. Ta có nên đuổi theo nàng không? Không nên, công việc sắp kết thúc ngay bây

giờ, ta sẽ gặp lại nàng ở thế giới bên kia. Ta rút con dao trên lưng

Triệu Giáp, lấy vạt áo lau sạch máu. Ta đến trước mặt Tôn Bính, qua ánh

trăng và ánh nến – ánh trăng sáng sủa, ánh nến mù mở, ta nhìn rõ nét mặt điềm tĩnh của Tôn Bính.



Tôn Bính ơi, ta đã làm

nhiều chuyện không phải với ông, nhưng râu của ông không phải ta vặt –

Ta nói rất chân thành, rồi thuận tay đâm một nhát vào ngực ông ta. mắt

ông ta bỗng rực sáng khiến khuôn mặt rạng rỡ lạ thường, sáng hơn cả vầng trăng! Ta thấy máu chảy ra từ miệng ông, cùng với một câu ngắn gọn:



-Kịch… đến hồi kết!