Dẫn Linh Sư

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


Sở Mặc nhíu mày tìm tòi nghiên cứu và đánh giá cái ngõ nhỏ trước mặt, anh rõ ràng đã nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đi đến ngõ này và bước vào trong một cửa hàng, nhưng bởi vì góc độ nhìn hay sao mà khi đến gần anh lại cảm thấy giống như mình đã nhìn lầm thì phải. Bạch Diệc Trạch rõ là đã đi vào đây nhưng trong này chỉ có một cửa hàng nhỏ, liếc mắt một cái là đã trông thấy rõ ràng không có cậu trong này, mà nếu vậy thì cậu đang ở đâu.



Nhìn lướt qua các tấm biển hiệu của dãy cửa hàng hai bên, chỉ thiếu duy nhất có biển hiệu số 44, mà rõ ràng vừa rồi anh còn đứng ở đấy cơ mà. Đã từng mua được cửa hàng và buôn bán rồi, nên Sở Mặc rất rõ về những số nhà được đánh số ở trên các tấm biển hiệu, không thể nào lại thiếu đi một số trong cả dãy số được. Chính điều này đã khiến cho Sở Mặc càng thêm nghi ngờ.



“Anh Mặc!” Hà Tiểu Thị ảo não đuổi theo Sở Mặc, vừa rồi biết hành vi trêu đùa của mình đã khiến Sở Mặc tức giận, nên mới phải chạy theo anh. Cô cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhất: “Đi dạo lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn bữa tối đi!”



Tuy Hà Tiểu Mặc rất sợ Sở Mặc giận mình, nhưng mà cô vẫn muốn làm nũng, đưa tay lắc lắc cánh tay anh.



Mà vẻ mặt của Sở Mặc lúc này so với lúc này còn đen hơn, Tiểu Trạch hiểu lầm anh còn chưa biết thế nào, anh muốn chạy theo giải thích thì lại không tìm thấy người. Đã thế cái người phụ nữ này còn cứ đứng bên cạnh mà ríu rít, thật khiến anh phiền não. Anh cảm thấy, sai lầm lớn nhất hôm nay chính là đồng ý đưa cái người phụ nữ này đi dạo phố!.



“Mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi!” Sở Mặc mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc cũng không thể giữ được sắc mặt hòa nhã nữa. Đưa tay vẫy một chiếc taxi, rồi ném hết mấy thứ mua sắm trong ngày hôm nay cùng với người phụ nữ kia vào trong xe luôn.



Sở Mặc bỗng nhiên trở mặt làm cho Hà Tiểu Thị rất bất ngờ, từ trước tới nay Sở Mặc đối với cô luôn nhẹ nhàng và chu đáo. Dù có đôi lúc cô sẽ làm ra một vài hành động hơi quá mức, thì anh vẫn luôn bao dung cô, chưa có lúc nào so đo với cô cả. Hôm nay là làm sao vậy chứ, chẳng lẽ là tại vì cô tỏ ra thân mật với anh ở trước mặt người nhân viên kia sao. Rõ ràng dáng vẻ người nhân viên kia trông vô cùng bình thường, chức vị cũng không cao, nhưng tại sao Sở Mặc lại tức giận như vậy?



“Anh Măc!” Hà Tiểu Thị tỏ ra uất ức mà gọi một tiếng, nhưng chỉ đổi lấy được âm thanh của tiếng đóng cửa xe.



Sở Mặc ở bên ngoài xe nói ra địa điểm cần tới, rồi nhân tiện đưa ra tờ tiền mệnh giá 100 đồng cho tài xế.



Gặp được người khách hào phóng như Sở Mặc, lái xe cảm thấy rất vui, nên cũng không để ý tới tiếng kháng nghị của người trong xe mà nghênh ngang lái xe rời đi.



Đuổi được người phụ nữ gây ra phiền phức kia rời đi, Sở Mặc cũng chỉ đứng lại một lúc rồi bỏ đi. Anh biết Tiểu Trạch luôn muốn trốn tránh anh, lại càng muốn anh đừng đi tìm cậu, tất cả mấy điều này anh đều rất rõ. Bỏ lỡ thời cơ giải thích hiểu lầm tốt nhất, nên giờ anh chỉ đành phải chạy tới nơi Tiểu Trạch đang sinh sống để đợi cậu về nói chuyện, hy vọng sẽ không bị phản lại hiệu quả. Đến lúc đấy Tiểu Trạch có chịu nghe anh giải thích hay không thì anh không biết, anh chỉ hy vọng cậu sẽ không chạy trốn anh một lần nữa là tốt rồi.



Hay là chừa chút thời gian để cho Tiểu Trạch bình ổn lại cảm xúc, đợi tới mai hãy đi tìm cậu.



Chỉ cần Tiểu Trạch còn làm nhân viên ở tập đoàn Vân Mặc một ngày, thì Sở Mặc sẽ không cần phải lo lắng sẽ không tìm thấy cậu. Anh hiểu rõ Tiểu Trạch, cậu là người rất có trách nhiệm nên nếu cậu muốn rời khỏi tập đoàn, thì nhất định cậu sẽ phải đưa đơn xin nghỉ việc, chứ không bao giờ không chào hỏi một tiếng mà đã bỏ đi.
“Chuyện gì?” Tiểu Linh tò mò hỏi lại, khó có khi thấy Bạch Diệc Trạch có chuyện gì đó hỏi mình.



Nhưng phải một lúc lâu sau Bạch Diệc Trạch mới nói: “Anh có biết người dẫn linh sư trước tôi là làm công việc này trong bao lâu không?”



“Hả?” Tiểu Linh suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Khi tôi tới thì vị đó cũng đã trông coi luân hồi tuyền rồi, cho tới khi ngài tiếp nhận chức vụ này, khoảng chừng năm mươi năm thì phải!”



Bạch Diệc Trạch cảm thấy buồn chán nên đưa tay khuấy động mặt nước, tới khi nghe được câu trả lời thì đột nhiên dừng lại động tác.



“Nhưng cũng không hoàn toàn chính xác đâu” Tiểu Linh cuống quít chữa lại, lúc này mới cảm thấy được tâm trạng của Bạch Diệc Trạch rất khác lạ, tuy không biết cụ thể nhưng vẫn hàm hồ nói: “Tôi cũng chỉ biết có một vị như vậy thôi”



“Năm mươi năm! Thì ra Tiểu Linh đã ở bên suối luân hồi tuyền này lâu như vậy rồi” Bạch Diệc Trạch tiếp tục nghịch nước, chuyển hướng đề tài: “Anh không cảm thấy nhàm chán sao?”



Mới vừa hỏi xong thì Bạch Diệc Trạch liền hối hận, dẫn linh sư không được hỏi việc riêng tư, cho nên cậu không nên hỏi như vậy. Tiểu Linh cố chấp canh giữ ở bên luân hồi tuyền, mỗi ngày đều để ý từng linh hồn đi qua đây, cho dù Tiểu Linh chưa từng nói, nhưng cậu cũng đoán ra được là Tiểu Linh đang chờ người.



Tiểu Linh ngoài ý muốn khi thấy Bạch Diệc Trạch hỏi vấn đề này, nhưng thần sắc vẫn ảm đạm mà trả lời: “Chúng tôi đã từng có ước định từ trước”



Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, khiến hai người đều đột nhiên im lặng.



Bỗng nhiên bốn phía trở nên yên tĩnh dị thường, Bạch Diệc Trạch phát hiện ra có điểm khác lạ, lắc lắc cánh tay dính nước, cho đến khi cậu quay người nhìn lại thì đã hoàn toàn ngây ngẩn.



Phía trước quảng trường yên lặng không có một tiếng động, ở đó có một con cự thú màu trắng, ánh mắt màu đỏ hiện ra dưới ánh trăng trông vô cùng hung dữ.



Hết chương 15.