Dẫn Linh Sư

Chương 6 :

Ngày đăng: 14:45 19/04/20


Bởi vì tổng công ty vừa mới chuyển tới thành phố Lâm Tuyền, nên mấy ngày vừa rồi Sở Mặc đều bận bịu công việc tối tăm mặt mũi. Thành ra cũng không có thời gian mà để ý tới chuyển của Bạch Diệc Trạch, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, vì căn bản người vẫn ở trong công ty của hắn, mỗi ngày đều làm việc ngay trong tầm mắt của hắn, thì sao có thể nào đột nhiên lại bị ai đó mang đi đâu mất được.



Tuy thời gian công việc bận rộn, không có lúc nào rảnh để cùng Bạch Diệc Trạch tiến hành trao đổi tình cảm và tìm hiểu lẫn nhau, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bất cứ cái gì Sở Mặc cũng chưa làm. Thời gian mấy ngày vừa rồi ở công ty, hắn vẫn luôn chú ý tới nhất cử động của Bạch Diệc Trạch, dù là tình huống nhỏ nhặt nhất của Bạch Diệc Trạch hắn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.



Bạch Diệc Trạch cứ nghĩ rằng đã thuận lợi tránh được một kiếp nạn, cho rằng Sở Mặc không hề nhận ra mình, cho nên đã không cẩn thận mà để lộ ra một vài thói quen nhỏ.



Sở Mặc hiểu biết về Bạch Diệc Trạch ngày càng nhiều, cũng càng thêm khẳng định mình không hề nhận sai người.



Đối với việc Bạch Diệc Trạch đi làm mỗi ngày, Sở Mặc đều để ý rất kỹ. Nhìn thái độ làm việc như vậy đáng lẽ đây là người không quan tâm tới công việc, và nếu như đây là một người khác thì Sở Mặc đã quyết đoán mà sa thải ra khỏi công ty rồi. Nhưng đổi lại người này lại là Bạch Diệc Trạch… điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy buồn bực không biết phải làm sao. Chỉ cần nhìn thấy Tiểu Trạch của hắn mỗi ngày ung dung đi làm, mang theo bộ dáng chậm chạp từ tốn bước qua cửa công ty là hắn đã thấy vô cùng đáng yêu rồi.



Sở Mặc hiểu rất rõ về con người Bạch Diệc Trạch, từ khi thói quen bắt đầu hình thành thì sẽ rất khó thay đổi, cho dù có đổi tên cùng với ngụy trang hình dáng bên ngoài đi chăng nữa, thì tâm tư và tính cách vẫn là không cách nào có thể thay đổi. Hắn vẫn có thể dựa vào từng chi tiết, cùng với cảm giác quen thuộc rồi dần dần thăm dò tìm hiểu, sau cùng là từ trong đám người lôi ra được một Tiểu Trạch hắn cần tìm.



Thời gian còn học trung học Bạch Diệc Trạch cũng giống như vậy, mỗi ngày đi học Bạch Diệc Trạch đều đi đến rất đúng giờ, cứ đúng lúc chuông ở trường học thông báo giờ vào lớp vang lên, thì Bạch Diệc Trạch đều ung dung xuất hiện ở cửa lớp chính xác đến từng giây.



Khi đó nội quy của trường học bọn họ cũng giống với nội quy công ty bây giờ. Trường học quy định nếu trước khi chuông thông báo vang lên mà chưa tới lớp thì cho dù có tới trường rồi vẫn bị coi là đi muộn. Nên Bạch Diệc Trạch mỗi ngày đều kiên trì chăm chỉ, khiến cho bạn học đều nhìn bằng ánh mắt cực kỳ bất mãn, bởi vì Bạch Diệc Trạch sớm không sớm, muộn không muộn, mà cứ trước đúng ba giây khi chuông vang lên thì hắn đều xuất hiện ở cửa lớp.



Sở Mặc biết rất rõ Bạch Diệc Trạch tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác, mỗi ngày khi rời giường, rửa mặt thời gian mất bao lâu, rồi từ trường học đến lớp học mất bao phút, sau đó tính toán sắp xếp lại một lần để không bị lãng phí một giây nào.



Ba năm trung học cho tới tận bây giờ Bạch Diệc Trạch chưa từng đi muộn lần nào. Sở Mặc sau khi ở cùng với Bạch Diệc Trạch thì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chính mình cũng đều sửa lại, mỗi ngày đều vào lớp khi đúng lúc tiếng chuông vang lên với Bạch Diệc Trạch.



Hôm nay Sở Mặc đợi rất lâu mới rồi mới đến công ty, cố tình để có thể ngẫu nhiên gặp được Bạch Diệc Trạch. Bởi vì công việc các bộ phận khác nhau, nên nếu muốn gặp mặt là chuyện rất hiếm khi.



Sở Mặc khó có khi đến đúng giờ một lần, Bạch Diệc Trạch cũng không khiến hắn thất vọng. Nhưng khi từ xa nhìn thấy Bạch Diệc Trạch nhàn nhã tiến vào cửa công ty, thì Sở Mặc lại bị chuyện địa điểm đỗ xe làm chậm trễ thời gian, nên không thể ngẫu nhiên ở cửa công ty gặp mặt nhau được.



Nhưng đang lúc Sở Mặc chạy đuổi theo Bạch Diệc Trạch, thì hắn lại nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đổi tuyến đường không đi thang máy mà lại đi cầu thang bộ.
Hắn biết Sở Mặc là ông chủ lớn của công ty, cũng biết Sở Mặc không nhận ra hắn, nên trong tiềm thức mới đem Sở Mặc thành ông chủ chân chính mà vô tình để lộ ra tính cách trước kia của mình.



Cái này quá nguy hiểm, nhất định phải sửa đổi.



Bạch Diệc Trạch đi theo Sở Mặc tới cửa thang máy, đang nghĩ tới giải thích nguyên nhân mình đi muộn, thì lại cảm thấy toàn thân Sở Mặc tỏa ra áp lực làm cho bao nhiêu lời giải thích đều phải nuốt vào.



Muộn là muộn, dù có giải thích cũng đều là dư thừa. Rõ Ràng là trong thời gian đi làm, một nhân viên lại đi mò mẫm ở trong cầu thang bộ, sau đó còn tìm một đống lý do vớ vẩn để lấy cớ, bảo sao ông chủ có thể không nổi giận được.



Hắn không biết mình tại sao lại xui xẻo vậy nữa, làm việc ở công ty nhiều năm chưa từng xẩy ra sai xót, vậy mà trong có vài ngày thì đã bị mắc lỗi tới mấy lần, lúc thì đi làm ngủ gật, hôm nay thì đi muộn, mà quan trọng ở chỗ mỗi lần mắc lỗi đều bị Sở Mặc bắt được.



Lần này thì hay rồi! Dù Sở Mặc không nhận ra hắn là ai, nhưng cũng đủ để Sở Mặc có ấn tượng khắc sâu rồi. Về sau không biết còn có bao nhiều rắc rỗi nữa đây a….



Rất nhanh đã đến chỗ thang máy, bên trong không có một bóng người. Hai người một trước một sau đi vào, mãi cho tới khi cửa khép lại cũng không có thêm người nào đi vào.



Trong thang máy yên tĩnh đến quỷ dị, Bạch Diệc Trạch giờ mới phát hiện ra. Rõ ràng vào mỗi khi tới giờ này thì thang máy sẽ đầy ắp người chen lấn xô đẩy, thậm chí còn phải đợi đến chuyến sau. Vậy mà bây giờ thang máy lại trống không, chỉ có hai người hắn và Sở Mặc.



Bỏi vì không có lựa chọn tầng trệt, nên tháng máy đứng ở tầng một, trong thang máy không khí bắt đầu trở nên khác lạ, thấy thế Bạch Diệc Trạch nhanh nhẹn đưa tay ấn lên phím tầng mười tám. Nhưng còn chưa đợi hắn chạm vào phím ấn thì từ mu bàn tay truyền tới một cảm xúc ấm áp, vì Sở Mặc cũng cùng một thời gian đưa tay ra ấn phím tầng mười tám.



Bạch Diệc Trạch như bị điện giật mà thu tay mình lại, sau đó nhanh chóng lùi về góc thang máy, giống như nhiệt độ vừa truyền tới từ tay của Sở Mặc làm hắn bị thương vậy, trái tim đang bình thường cũng bắt đầu đập mạnh.



Sở Mặc sau khi lạnh nhạt đè xuống con số mười tám xong, cũng không hề quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Trạch thêm lần nào.



Hết chương 6.