Dẫn Linh Sư

Chương 8 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


Bạch Diệc Trạch cũng không đem chuyện về tiểu quỷ ham chơi kia để ở trong lòng, nên cả buổi chiều vẫn vô cùng chuyên tâm công tác, cũng vì thế mà khoảng thời gian giải quyết công việc trôi qua rất nhanh. Đợi tới khi xong xuôi mọi chuyện, Bạch Diệc Trạch mới phát hiện cũng vừa vặn tới giờ tan tầm.



Duỗi cái lưng mỏi nhừ, hoạt động bả vai cứng nhắc một chút, sau đó mới đứng lên thu thập mọi thứ chuẩn bị ra về. Nhưng khi liếc mắt nhìn thoáng qua thấy Tôn Uy đang ngồi làm việc ở bàn đối diện, thì cậu lại có suy nghĩ muốn đợi Tôn Uy cùng về.



Mà vào lúc này, Tôn Uy vẫn đang vùi đầu vất vả làm việc, một bên chỉnh sửa tài liệu trong tay, một bên thì đối chiếu với số liệu trên máy tính, thỉnh thoảng còn liếc mắt để ý tới thời gian, tay chân luống cuống vô cùng lo lắng.



Bạch Diệc Trạch chần chờ một lúc, cũng dừng lại động tác thu dọn mà đi về phía bàn làm việc của Tôn Uy. Gõ tay lên mặt bàn làm việc, cầm lên một chồng tư liệu nói: “Còn lại cứ để cho tôi, tôi giúp anh làm, bây giờ anh về chuẩn bị cơm tối đi”



Nhìn dáng vẻ của Tôn Uy, tuy người ở đây nhưng tâm đã sớm bay đi chỗ khác từ lâu rồi. Bạch Diệc Trạch cũng không muốn cùng anh dong dài, quyết định để cho Tôn Uy đi về trước, còn bản thân thì ở lại giúp anh làm nốt công việc.



Tôn Uy sững sờ nhìn Bạch Diệc Trạch, nhưng vẫn không tự giác mà liếc mắt nhìn vào đồng hồ ở góc bên dưới máy tính: “Mấy cái báo giá hôm nay nhất định phải hoàn thành xong, nếu không làm được thì sẽ không ổn đâu”



Tôn Uy cảm thấy có chút khó xử, biết rõ Bạch Diệc Trạch là thật lòng muốn giúp đỡ để cho mình có thể trở về sớm, mà thật sự anh cũng rất muốn về sớm để làm cơm tối ạ. Nhưng mấy cái bảng báo giá này lại rất quan trọng, phía trên cũng yêu cầu phải làm nhanh, mà nếu để cho Bạch Diệc Trạch làm thì chỉ sợ ít nhất cũng phải mất hai tiếng mới làm xong được.



Tôn Uy cảm thấy chiếm thời gian nghỉ ngơi của Bạch Diệc Trạch, rồi bắt cậu tăng ca này không tốt, giống như hắn lợi dụng cậu ta vậy.



“Anh nhìn xem anh bây giờ tâm trạng như vậy, còn nghĩ nhiều làm gì? Vội vàng làm nhỡ đâu sai xót thì lại càng phiền phức” Bạch Diệc Trạch cường chế cầm tài liệu không chịu trả lại cho Tôn Uy, nhìn lên máy tính mới thấy làm xong một nửa, rồi mới mở miệng mang theo giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Tôi cũng không cần vội về sớm, nhưng cha anh thì còn đang nằm ở bệnh viện chờ người tới đưa cơm. Nếu anh đợi tới khi làm xong việc mới về làm cơm đưa tới bệnh viện, chỉ sợ giờ thăm bệnh nhân cũng đã hết, hơn nữa bác lại là người bệnh, nhịn đói lâu sẽ không tốt”.



Đuổi Tôn Uy ra khỏi ghế làm việc, Bạch Diệc Trạch liền trực tiếp ngồi xuống vị trí đó mà bắt đầu mang tài liệu ra nghiên cứu xem nên làm như thế nào.



“Cảm ơn cậu, Diệc Trạch” Tôn uy nghĩ tới bữa tối của cha, cũng không tiếp tục từ chối ý tốt của Bạch Diệc Trạch nữa, mà chỉ giảng giải một lượt về hạng mục công việc, sau đó thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi về.



Thời gian trước cha của Tôn Uy bị bệnh nặng phải nằm viện, trải qua nhiều lần phẫu thuật cho đến tận bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện. Tôn Uy ban ngày phải đi làm nên không có thời gian chăm sóc cho cha, chỉ có thể bỏ tiền ra thuê hộ lý, mà bản thân anh thì lại chỉ có mỗi ngày nghỉ là chủ nhật là có thể tới chăm sóc cha mình. Do bận rộn nên bữa sáng và bữa trưa Tôn Uy không có cách nào chuẩn bị được, nhưng riêng bữa tối thì anh đều kiên trì tự tay làm ở nhà rồi mang vào bệnh viện cho cha.



Còn chưa đi tới cửa văn phòng, Tôn Uy bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên dừng lại hô tô: “Diệc Trạch!”



Bạch Diệc Trạch nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, khó hiểu mà nhìn Tôn Uy.




Lúc sáng sau khi hỏi han về công việc của Bạch Diệc Trạch xong, thấy trưởng phòng có chút ngạc nhiên khi thấy ông chủ lớn mà lại quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt của một nhân viên, nhưng tóm lại là vẫn đã biết được tường tận. Đến khi biết được hôm nay Bạch Diệc Trạch lại muốn ở lại tăng ca, Sở Mặc cũng yên tâm hơn, anh cũng tăng ca theo để đợi cậu.



Sở Mặc ở trong văn phòng sử dụng máy tính theo dõi, chỉ thấy Bạch Diệc Trạch vẫn đang làm việc chăm chú, cho đến khi thấy Bạch Diệc Trạch đứng lên thì anh mới bắt đầu rời khỏi văn phòng.



Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong công ty mọi người đều đã về hết, Sở Mặc tính toán thời gian rồi đi tới thang máy, điều chỉnh cho thang máy dừng lại ở tầng trệt hết, sau đó mới yên tâm đợi.



Thang máy chỉ cần là ở tầng trệt có nghĩa là không có ai sử dụng, nên chỉ cần đợi ở đây. Nếu Bạch Diệc Trạch muốn xuống thì nhất định sẽ biết được là Bạch Diệc Trạch sử dụng chiếc thang máy nào ngay.



Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh bất tri bất giác lại luôn tính toán vì Bạch Diệc Trạch mà suy nghĩ.



Sở Mặc nhìn chằm chằm màn hình máy tính theo dõi, thời điểm Bạch Diệc Trạch rời khỏi văn phòng, thì Sở Mặc lập tức đi trước một bước. Chỉ cần khi cậu đi thang máy, bọn họ nhất định sẽ lại có một lần không hẹn mà gắp nữa, rồi sau đó anh sẽ cực kỳ tự nhiên mà mời Bạch Diệc Trạch cùng đi ăn bữa tối.



Kế hoạch cực kì thuận lợi, thật sự anh đã cùng Bạch Diệc Trạch một lần nữa đứng ở trong không gian khép kín của thang máy. Thấy Bạch Diệc Trạch lạnh nhạt đứng đó, duy trì với mình một khoảng cách nhất định, hoàn toàn dùng thái độ của cấp dưới đối đãi với cấp trên với anh.



Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vận chuyển của thang máy. Sở Mặc bắt đầu cảm thấy khó khăn rồi, anh không biết làm sao mở miệng mời cậu, mà lại không khiến cậu có cảm giác đường đột.



Nhìn thang máy không ngừng giảm xuống từng con số một, tới khi dừng lại ở tầng một, thì anh cảm thấy đề nghị mời người ta đi ăn tối trở nên vô cùng khó khăn. Trong lòng Sở Mặc cũng cảm thấy buồn cười, có chuyện lớn nhỏ gì mà anh chưa từng thấy qua, nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với cậu thì trong lòng lại cảm thấy do dự.



Đúng lúc Sở Mặc đã chuẩn bị sẵn sàng mở lời mời với Bạch Diệc Trạch.



“Ọt ọt! Ọt ọt!



Thì Cũng đúng lúc này dạ dày của Bạch Diệc Trạch vang lên tiếng kháng nghị….



Hết chương 8.