Đan Nữ

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


"Sư huynh, Niêm Hoa Tăng vốn là cô nhi, được một vị chủ trì trong miếu nuôi lớn, sau này gặp kỳ ngộ nên học được bách biến dị dung thuật, đã từng giả làm nữ nhân lẻn đến nhà giàu người ta quyến rũ tiểu thư, sau này bị phát hiện liền bỏ trốn. Năm nay hắn đổi thân phận vào kinh thành, được người khác giới thiệu, hiện đang ngụ tại Bạch Mã tự."



Trong các sư huynh đệ, Huyền Phi Tử khinh công tốt nhất, thính giác cũng tốt nhất, rất am hiểu thăm dò tin tức, lúc này, hắn đang hai năm rõ mười bẩm báo lai lịch của Niêm Hoa Tăng cho Đại sư huynh Huyền Dương Tử, sau đó bổ sung thêm: "Sau khi Niêm Hoa Tăng ngụ tại Bạch Mã tự, mỗi khi có nữ khách đến chùa dâng hương, hắn thường cùng vị tăng tiếp khách ra ngoài đón chào, lúc đó hắn sẽ cầm trên tay một cành hoa tươi, khi nhìn thấy nữ khách liền mỉm cười một cái, nữ khách đó liền mất hồn rồi tự động hiến tài hiến sắc."



Đại sư huynh Huyền Dương Tử chân mày rậm dài, mắt như đan phượng, sống mũi cao thẳng [1], đôi môi bạc mỏng, diện mạo trong số các sư huynh đệ là tuấn lãng nhất, nhưng hắn có chút mặt “than”, làm việc không dễ nhìn ra vui hay giận, nghe Huyền Phi Tử nói, chỉ "Ừ" một tiếng, rồi thong thả đến bên cửa sổ suy nghĩ.



Bảy ngày trước, tiểu sư muội Huyền Cảnh Tử có việc đến Bạch Mã Tự, thấy Niêm Hoa Tăng một lần, sau khi trở về thất hồn lạc phách, ba ngày trước, Huyền Cảnh Tử mất tích. Sư phụ Tam Thanh đạo trưởng ra ngoài tìm Huyền Cảnh Tử, cũng liền mất tích theo. Rõ ràng, sư phụ cùng sư muội mất tích, nhất định có quan hệ với Niêm Hoa Tăng.



Huyền Dương Tử đang suy tư, sư đệ Huyền Tùy Tử nhỏ tuổi nhất chạy tới nói: "Đại sư huynh, lò đan ở phòng luyện đan luyện đã đủ lửa, tới lúc nên tắt lửa mở lò rồi." Hắn đang nói, thấy Huyền Phi Tử đã trở về, liền hỏi thăm: "Nhị sư huynh, tìm được sư phụ cùng sư muội không ạ?"



Huyền Phi Tử xua tay nói: "Không!"



Ba sư huynh đệ vừa nói, vừa đi đến phòng luyện đan xem xét lò đan kia.



Đan đồng Quỳ Phiến trông coi lò luyện đan đủ ba ngày ba đêm, thấy Huyền Dương Tử nghe tin báo đi tới liền hành lễ nói: "Đại sư huynh, đã tắt lửa lò, đợi thêm hai canh giờ là có thể mở."



Huyền Dương Tử xem Quỳ Phiến thức đêm hai mắt đỏ hoe, liền phất tay nói: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao cho chúng ta."



Quỳ Phiến vâng lời lui xuống.



Huyền Dương Tử nhìn qua lỗ lò đan thấy bên trong lò vẫn đỏ rực, ngạc nhiên nói: "Kỳ lạ, lửa đã tắt mà lò đan này so với lúc trước càng nóng, nhiệt khí lại càng bức người."



Huyền Phi Tử và Huyền Tùy Tử cũng cảm thấy lò luyện đan so trước càng nóng, đều nói: "Luyện xong mẻ này cũng phải thay lò mới thôi, cái này chắc là bị nóng quá mức, nhiệt khí toát ra ngoài."



Đang nói chuyện, ngoài điện bỗng truyền đến tiếng Tam sư đệ Huyền Vi Tử và Tứ sư đệ Huyền Thanh Tử.



"Sư huynh, bắt được Niêm Hoa Tăng!" Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử kéo một vị hòa thượng đỉnh đầu năm chấm vào phòng luyện đan, hướng Huyền Dương Tử và Huyền Phi Tử hô to.




Vẫn là tuổi nhỏ nhất Huyền Tùy Tử lắp bắp nói: "Véo tai hắn đi, đệ nhớ rõ mới trước đây đệ hay ngủ nướng, mẫu thân thường véo tai đệ lôi dậy."



Quỳ Phiến lại nhìn mỹ nhân vành tai trắng như bạch ngọc, cũng giống như trước không xuống tay được, nhiều người như vậy nhìn, véo kiểu gì đây?



Huyền Dương Tử xem không vừa mắt, đẩy Quỳ Phiến sang một bên, chính mình ngồi xuống trước “mỹ nhân”, vươn tay véo tai hắn.



“Mỹ nhân” "Á" một tiếng, mở mắt, đôi mắt đẹp mê mang, liền đứng lên, khẽ nói: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"



Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử run tay nói: "Hắn, hắn ngay cả giọng nói cũng thay đổi, hoàn toàn là giọng nói của nữ, bách biến dị dung thuật thật là lợi hại!"



Gió thổi ngang qua, xiêm y trên người mỹ nhân tấc tấc tung bay, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, quả thực mê người đến cực điểm.



Huyền Dương Tử cởi đạo bào của mình, khoác lên trên người mỹ nhân, lãnh mặt hỏi: "Sư phụ với sư muội của ta ở đâu?"



Mỹ nhân bị Huyền Dương Tử khẩu khí lãnh huyết dọa, rụt đầu nói: "Ta không biết các ngươi đang nói cái gì?"



Nàng mơ hồ nhớ, chính mình ở giữa biển lửa, khói mù mịt bốn phía, không kịp chạy trốn đã ngất đi, ngoài ra hoàn toàn không nhớ gì cả.



_________________



Chú thích:



[1]: Nguyên văn là "trưởng mi nhập tấn, trưởng một đôi đan phong mắt, mũi như huyền đảm", theo bạn xiaofang giúp tớ nói rằng đây là các từ miêu tả diện mạo theo tướng số, dịch ra nôm na là như vậy.



[2]: Nguyên văn là "phá y lạn thường", ý muốn nói áo bị rách đem vá lại, mặc dù vá rất khéo trông như ban đầu nhưng không thay đổi được sự thật áo đã từng bị rách.