Đan Nữ

Chương 15 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Đan Nữ hai mắt suýt nữa rớt xuống đất, nhìn lại Huyền Dương Tử, thấy hắn thật sự cởi áo, không chút nào giống nói đùa, lúc này mới sợ nhảy dựng lên, a, lão đạo ngươi đến thật a?



Huyền Dương Tử nghĩ: ta không muốn nợ nhân tình của ngươi, ngươi muốn nhìn liền cứ việc, ta kỳ thật cũng chẳng có gì mà thiệt.



Nhìn Huyền Dương Tử áo đã cởi ra, lộ cơ ngực đầy nam tính, Đan Nữ rốt cuộc tìm lại được giọng nói của mình, "Khụ" một tiếng, nhảy khỏi giường bước đến kéo hai bên vạt áo hắn lại, che đi phần da thịt lõa lồ, mặt hoa ửng hồng, giọng điệu lại cực trịnh trọng, "Lão đạo, ngươi tùy tiện cởi áo, nếu chẳng may bị phong hàn thì làm thế nào bây giờ? Nay quân Kim chưa lui, Thân tướng quân thì chỉ nhớ đến Thành Thái Hoàng đế, chúng ta nơi này có già có trẻ, tất cả còn muốn dựa vào ngươi che chở, ngươi phải bảo trọng a!"



Huyền Dương Tử thuận thế mặc lại áo, cảm thán nói: "Tiểu dâm tăng, ngươi quả nhiên đã hiểu chuyện hơn trước."



Đan Nữ đáp: "Chúng ta ngồi chung một chiếc thuyền, ngươi không chìm, ta mới không ướt chân, không hiểu chuyện không được. Còn có, ngươi có thể hay không không cần gọi ta tiểu dâm tăng, ngươi thử nghĩ xem, chúng ta cùng ngủ một giường đã lâu như vậy, ta đã chạm vào một sợi tóc nào của ngươi chưa? Chưa đúng không? Nếu không có, vậy làm sao có chữ ‘dâm’ được?"



Huyền Dương Tử nghĩ lời nàng thấy cũng đúng, mặc kệ trước kia tiểu dâm tăng thế nào, ít nhất hiện nay hắn đã cải tà quy chính, không làm ra chuyện gì khác người. Hắn suy nghĩ một chút, nhớ tới lời Huyền Phi Tử, quyết định cùng Đan Nữ hòa bình mà ở chung, nhất thời suy nghĩ vừa đổi, uốn lưỡi kêu: "Ái phi ~ "



Đan Nữ rùng mình, cũng uốn lưỡi nói: "Hoàng Thượng ~ "



"Thần kinh!"



"Có bệnh!"



Hai người đồng thời nói, lại nhìn nhau, bật cười.



Huyền Dương Tử nói: "Đan Nữ, mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, hiện nay chúng ta quả thật ở cùng một chỗ dù sao cũng phải dựa vào nhau, trước mắt vượt qua cửa ải khó khăn này đã, có gì sau hãy nói."



Đan Nữ gật đầu đồng ý, thanh thúy nói: "Lão đạo, ngươi không gọi ta tiểu dâm tăng, nhìn ngươi cũng không thấy ngứa mắt lắm."



Huyền Dương Tử nghiêng đầu xem Đan Nữ, thấy nàng mi như họa, mặt tươi như hoa, kiều diễm dị thường, cảm thán nghĩ: bộ dạng của ngươi mới là ngứa mắt này! Nam không nam, nữ không nữ. Thôi, tương lai thế cục ổn định, đưa ngươi đến Văn Hòa quan một chuyến, nhờ Quan chủ nghĩ biện pháp, xem xem không chừng có thể giúp cho ngươi thành nữ nhân thật.




Dũng sĩ thấy Huyền Dương Tử cùng chúng thần không nói lời nào, không khỏi đắc ý dương dương, quả nhiên là sợ mất mật rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng mĩ nữ lên.



Đan Nữ nhìn sắc mặt của hắn, hơi có chút ghê tởm, tuy vậy cố tỏ vẻ bình thường hỏi: "Vừa rồi ta xem, ngươi quả nhiên lực khỏe vô cùng, hẳn là anh hùng của Kim quốc đi?"



Dũng sĩ gật đầu nói: "Ta là đệ nhất dũng sĩ Đại Kim quốc, A Đả."



Đan Nữ từng nghe qua bọn Huyền Dương Tử nói về binh tướng Kim quốc, cái tên A Đả cũng biết đến, trong lòng giật mình, vừa nãy, gã A Đả này khỏe như trâu mà thân thủ cũng linh hoạt, nếu đánh thật lên, lão đạo không hẳn đã thắng được hắn. Hơn nữa phen này bọ họ tới nghị hòa, lúc này bên mình khơi mào đánh trước, chẳng may có thương tổn thật thì cũng không hay.



Nàng chớp mắt nói: "Hóa ra là đại lực sĩ A Đả!"



Dũng sĩ nghe Đan Nữ nói, vẻ như cũng biết hắn, càng thêm đắc ý, ưỡn ngực ngẩng đầu.



Đan Nữ lại nói: " Đại Yến chúng ta có một cái cửu đỉnh quốc bảo, xưa nay hơn mười người trai tráng mới có khả năng nâng động, nếu dũng sĩ có thể một mình khiêng đỉnh diễu trong điện một vòng, ta sẽ theo dũng sĩ, thế nào?"



______________________



Chú thích.



[1]: lai sứ lễ tiết: lễ tiết của sứ giả khi đi sứ nước ngoài (lai sứ, lai - khách vãng lai). 



[2]: Cửu đỉnh. cái này mọi người quen thuộc mà? Tớ search google thấy có cái này đặc biệt hơn cả, chia sẽ cho mọi người. 



Theo truyền thuyết thì sau khi Hạ Vũ chia "thiên hạ" thành chín châu (cửu châu), lấy đồng của các châu đúc thành chín đỉnh (cửu đỉnh), khắc tinh hoa phong cảnh của chín châu vào Cửu Đỉnh, mỗi Cửu Đỉnh tượng trưng cho một châu, toàn bộ cất giữ tại kinh đô nhà Hạ. Vì thế, Cửu Đỉnh trở thành biểu trưng cho quyền uy của chính quyền phong kiến và sự thống nhất quốc gia. Từ đó có câu nói "Có được Cửu Đỉnh là có được thiên hạ".