Đan Nữ
Chương 17 :
Ngày đăng: 02:35 19/04/20
Xử lí xong dũng sĩ cùng sứ giả Kim quốc, các lão thần lo sợ bất an vài ngày, mà các quan lại tuổi trẻ lại thấy hả lòng hả dạ một phen, lặng lẽ thì thầm to nhỏ: "Lúc trước Thành Thái Hoàng đế đương vị, chúng ta nhẫn nhịn mãi cuối cùng vẫn bị đánh vào tận kinh thành. Nay Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị, được xả giận một phen quả nhiên thật là sảng khoái, nếu là..."
Nếu Thành Thái Hoàng đế không quay về, để cho Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị thì tốt quá.
Trong lòng bọn họ nghĩ những lời này nhưng cũng không dám nói thẳng ra.
Một vị quan khác lại nói: "Quý phi nương nương cũng không hổ là sư muội của bệ hạ, trí dũng song toàn, đao không dính huyết, chỉ bằng mấy câu đã khiến cho đệ nhất dũng sĩ Kim quốc phơi thây giữa điện. Có bệ hạ cùng nương nương ở đây, chắc chắn sẽ không lại để giặc Kim đánh vào đến kinh thành."
Âu Dương thị nghe nói sự tích anh dũng của Đan Nữ liền tìm đến nói chuyện, cười nói: "Thiếp thân mấy hôn nay nghe nói bên ngoài đang lan truyền khắp nơi, Quý phi nương nương thông minh hơn người, dùng trí đấu thắng đệ nhất dũng sĩ Kim quốc! Còn có người đã dâng tấu sớ, cầu Hoàng Thượng lập nương nương làm Hoàng Hậu nữa."
Đan Nữ hì hì cười nói: "Mấy ngày hôm nay ta đã nghe thật nhiều người khen ngợi, phu nhân đừng lại theo họ, còn cứ khen như vậy, cẩn thận ta ngay cả chính mình là ai cũng không biết." Chậm đã, kỳ thật ta vẫn không biết chính mình là ai a! Chứng mất trí nhớ này bao giờ mới khỏi đây?
Âu Dương thị đang nói chuyện lại nhớ đến một chuyện khác, ấ a ấp úng: "Nương nương, ta tình cờ nghe được Hồng Liên nói, nói theo lời của tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử, sư phụ của các ngài là một vị bán tiên, chỉ cần chạm vào người khác liền có thể trị bệnh vô sinh, không biết có phải là sự thật?"
"A?" Đan Nữ ngạc nhiên, đến lúc hiểu ý nàng ngã lăn ra ghế ngồi, ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
Âu Dương thị thấy nàng như thế không khỏi mặt đỏ, đẩy nàng nói: "Nương nương đừng chê cười, thiếp thân không phải nhiều năm không có động tĩnh gì, nóng vội, nghe ai nói cái gì cũng đều tin tưởng sao?"
Đan Nữ lại cười lăn lộn, hồi lâu sau mới ngồi dậy, mâm mê tóc nói: "Sao có thể là thật? Lúc trước là các sư huynh trêu hắn, nói lung tung vài câu, không ngờ đệ ấy lại tin là thật, đi đâu cũng nói."
Âu Dương thị cũng bật cười, lại có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Thiếp thân năm nay cũng 25 tuổi, nếu lần này tướng quân đánh giặc xong trở về, ta còn không thể mang thai, như thế nào cũng phải để chàng nạp thiếp. Dù không cam lòng, cũng chỉ có nước ấy."
Đan Nữ vỗ tay nàng nói: "Chưa hẳn đã là vấn đề của phu nhân, không chừng là tướng quân có vấn đề đấy!"
Âu Dương thị há miệng định thay Thân tướng quân nói, lại vừa nghĩ, bản thân nàng vài năm qua vẫn khám bệnh bốc thuốc, ngay cả Ngự y trong cung cũng đã xem mạch, cũng nói không có vấn đề, nhưng lại vẫn như cũ không có động tĩnh, chẳng lẽ, thật sự là Thân tướng quân có vấn đề?
Đan Nữ nhỏ giọng nói: "Đợi Thân tướng quân trở về, phu nhân tìm biện pháp để ngự y bắt mạch thử xem, nếu vấn đề là ở trên người hắn, vậy để ngự y bốc thuốc trị liệu, vì con cháu đời sau, tướng quân hẳn sẽ không từ chối."
Đan Nữ cười nói: "Đại sư huynh đệ nay là Hoàng đế, Thái Thượng Hoàng lại có binh, địa vị củng cố, các đại thần tự nhiên muốn khuyên hắn cưới Hoàng Hậu, vì quốc gia kéo dài đời sau, ta đi mắng bọn họ mới là vô lý làm loạn!"
Đan Nữ đột nhiên trở nên hiểu chuyện, Huyền Tùy Tử bỗng cảm thấy có chút xót xa, bĩu môi nói: "Tỷ không đi, ta đi." Tiếng nói vừa dứt, bóng người đã không thấy tăm hơi.
Đến tối, Huyền Dương Tử nghe Huyền Tùy Tử nói, Đan Nữ nghe tin hắn muốn cưới Hoàng Hậu, khóc đến chết đi sống lại, nháy mắt liền đổ bệnh, đang nằm liệt giường, không ngồi dậy nổi.
Huyền Dương Tử càng nghe càng ngạc nhiên, Đan Nữ lúc nào thì cuồng dại như vậy?
Huyền Tùy Tử còn bổ sung nói: "Đại sư huynh, huynh không đi xem nàng, không chừng nàng luẩn quẩn trong lòng sẽ đi thắt cổ tự sát đâu! Lúc trước chúng ta ở Tam Thanh quan, dưới chân núi chẳng phải có một gã thôn dân muốn nạp thiếp, vợ hắn liền thắt cổ tự sát đấy thôi?"
Đan Nữ thật là trong lòng không thoải mái, chạng vạng cũng không đi Ngự Thư phòng, nói bản thân không thoải mái, chỉ ở trong điện ngẩn ngơ.
Huyền Dương Tử mấy ngày nay quen Đan Nữ ở trước mặt hắn đi qua đi lại, đột nhiên không thấy nàng, lúc phê tấu chương cũng có chút không yên, thất thần mấy lần. Cuối cùng, than nhẹ một tiếng, hạ bút, nghĩ một lát liền đứng dậy, quyết định trở về xem Đan Nữ.
"Quý phi nương nương, Hoàng Thượng đã về!" Hồng Liên vẫn canh giữ ở cửa điện, xa xa thấy được bóng dáng Huyền Dương Tử, trong lòng mừng rỡ, vội vào điện bẩm báo, đẩy Đan Nữ xuống giường nói: "Nương nương mau nằm xuống giả bệnh, nhanh."
Đan Nữ lầm bầm, nhưng cũng tùy Hồng Liên kéo nàng lên giường, giả bệnh.
Huyền Dương Tử vào điện, thấy ánh nến ảm đạm, Đan Nữ mệt mỏi nằm ở trên giường, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nguyên lai nàng thật sự để ý?
"Ngươi không thoải mái sao? Gọi thái y đến bắt mạch chưa?" Huyền Dương Tử nói, ngồi vào bên giường lại đổi ý: "Thôi, để trẫm giúp ngươi bắt mạch!"
Đan Nữ không để ý tới hắn, mặc hắn quyết định.
Huyền Dương Tử nắm cổ tay nàng đặt trên gối, cẩn thận bắt mạch, thật không thấy có bệnh, nhưng trên mặt lại là một mảnh kinh ngạc cùng nghi ngờ. Mạch của Đan Nữ, hoàn toàn là thuần âm nữ nhân mạch a! Chẳng lẽ nàng, đã triệt để biến thành nữ nhân?