Đan Nữ
Chương 31 :
Ngày đăng: 02:36 19/04/20
Lúc Diệp công công đi mời Thái Bạch chân nhân, Thành Thân Hoàng đế đang cùng một lão thần bàn bạc, hạ giọng nói: "Đan Nữ là vị hôn thê của Thái Bạch chân nhân, Thái Bạch chân nhân vốn là đến để mang nàng ta về, nay nàng ta lại cùng Bạch Thạch viên phòng, Thái Bạch chân nhân làm sao có thể bỏ qua?"
Lão thần hiểu ý, Thành Thái Hoàng đế muốn mượn đao giết người. Cũng đúng Chiêu Hòa Hoàng đế đang nắm trong tay ba vạn binh mã, lại có một đám quần thần trẻ tuổi ủng hộ, Thành Thái Hoàng đế dẫu có trở lại được ngôi vị Hoàng đế, muốn trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế cũng sẽ phải hao công tổn sức, chưa kể đến nếu chẳng may có bất trắc xảy ra, nay mượn tay Thái Bạch chân nhân diệt Chiêu Hòa Hoàng đế, chẳng phải là một gã binh tốt cũng không mất hay sao.
Lão thần nghĩ đến đây, lại nói: "Thần e là Thái Bạch chân nhân là quan chủ Bạch Vân Quan, sợ sẽ không dễ dàng thần phục."
Thành Thái Hoàng đế khẽ cười nói: "Nếu trẫm hứa cho hắn một cái ngôi vị Quốc sư thì sao?"
Lão thần hai mắt sáng lên, hành lễ nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Thành Thái Hoàng đế hơi ngửa đầu, hai tay chắp sau lưng, liếc xuống nhìn lão thần, nháy mắt bỗng tìm lại được cảm giác uy phong khi ở trên điện rồng năm xưa.
Đúng lúc này, Diệp công công tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Bạch chân nhân đến!"
"Mau tuyên!" Thành Thái Hoàng đế nghiêm chỉnh ngồi vào ghế chính giữa, nhìn Diệp công công mang Thái Bạch chân nhân tiến vào, đợi Thái Bạch chân nhân hành lễ, liền vờ đỡ dậy, cười nói: "Chân nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống nói chuyện."
"Không biết Hoàng Thượng triệu ta lại đây là có gì chuyện quan trọng?" Thái Bạch chân nhân nhìn lên, thấy tướng mạo Thành Thái Hoàng đế, trong lòng âm thầm lắc đầu: tướng mạo thế này, rõ ràng là kẻ thấy lợi tối mắt, hại nước hại dân, không hiểu Thân Tướng quân nghĩ thế nào mà một mực khăng khăng bảo hộ hắn?
Thành Thái Hoàng đế không vội nói mục đích của mình, chỉ sai người dâng trà lên, đợi phẩm trà xong lúc này mới nói: "Tháng sau trẫm đăng vị, khổ nỗi bên cạnh không có kẻ hiền tài, lại được biết chân nhân đang ở Hoàng cung, muốn mời chân nhân làm Quốc sư thay trẫm phân ưu, không biết ý chân nhân thế nào?"
Thái Bạch chân nhân khẽ giật mình, Thành Thái Hoàng đế muốn lung lạc hắn? Trên mặt hắn lộ vẻ kích động, nói: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, chỉ là..."
Thành Thái Hoàng đế quan sát sắc mặt hắn, cướp lời nói trước: "Trẫm thành tâm thỉnh chân nhân làm Quốc sư. Nay giặc Kim còn như hổ rình mồi, bọn đại thần trẻ tuổi lòng hướng về Bạch Thạch, quả thực là nguy cơ tứ phía, khẩn thiết cần chân nhân tương trợ a!"
Thái Bạch chân nhân lại chối từ, vị lão thần bên cạnh kia liền đứng lên nói: "Chân nhân, Hoàng Thượng thành tâm như vậy, Ngài đáp ứng đi thôi!"
Bên này, Thanh Hư đạo trưởng biết tin Thái Bạch chân nhân bị Diệp công công mời đi, liền ngồi ở phòng luyện đan trầm tư, mấy ngày nay hắn tiếp xúc với Thái Bạch chân nhân, cũng hiểu người này biết lấy đại cục làm trọng, không dễ dàng mà thần phục Thành Thái Hoàng đế, nhưng...
Đến muộn, hắn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thái Bạch chân nhân đã về.
"Như thế nào, Thành Thái Hoàng đế muốn thu mua chân nhân sao?" Thanh Hư đạo trưởng nhàn nhạt hỏi một câu.
Thái Bạch chân nhân ngồi vào bên cạnh Thanh Hư đạo trưởng, từ tay áo lấy ra một cái hộp nhung, lại mở ra cho Thanh Hư đạo trưởng trông thấy một cái ấn nhỏ bằng ngọc: "Xem, đây là ấn Quốc sư."
"Ôi, còn phong chân nhân làm Quốc sư cơ đấy?" Thanh Hư đạo trưởng xem qua ấn ngọc, lấy ngón tay gõ mấy cái: "Trông không khác gì củ cải ở ngoài chợ, chẳng lẽ lại là giả?"
"Ấn, là ấn thật, nhưng ngôi vị Quốc sư sao, có thể hứa hẹn cũng có thể thu hồi." Thái Bạch chân nhân cười tủm tỉm nói: "Thành Thái Hoàng đế vọng tưởng lấy một ngôi vị Quốc sư sẽ khiến ta thần phục, vì hắn bán mạng đâu!"
Thái Bạch chân nhân nghe hắn nói vậy, trong lòng khẽ thả lỏng, cười nói: "Ta còn tưởng Đan Nữ thị tẩm, chân nhân sẽ giận tím mặt, nhân cơ hội đầu quân cho Thành Thái Hoàng đế."
Thái Bạch chân nhân lắc đầu nói: "Đan Nữ tuy là vị hôn thê của ta, ta vẫn đối đãi nàng như muội muội trong nhà, mà chuyện hôn nhân vốn cưỡng cầu vô ích. Nếu nàng thích đại đồ đệ của đạo trưởng, âu cũng là số mệnh, ta có khó chịu, cũng chỉ một chốc một lát mà thôi."
Thanh Hư đạo trưởng nghe những lời này liền đứng lên thi lễ nói: "Cái lễ này, là ta thay Huyền Dương Tử cám ơn chân nhân."
Thái Bạch chân nhân tránh đi không tiếp lễ của Thanh Hư đạo trưởng, cười nói: "Đạo trưởng đừng chiết sát bản chân nhân."
Hai người nói cười, cùng xem lò luyện đan.
Đan Nữ thấy Thân Tướng đích thân đón tiếp, hơi có chút ngoài ý muốn, không thể không hỏi tình hình của Âu Dương thị hiện nay.
Thân Tướng quân nói: "Nàng vẫn là không chịu uống thuốc, cứ như vậy thân thể làm sao có thể khỏe lên được? Thỉnh Quý phi nương nương giúp mạt tướng khuyên nàng vài câu."
Đan Nữ gật đầu nhận lời, đi vào gặp Âu Dương phu nhân, quả nhiên khuyên nhủ mấy lời sâu sắc.
Hôm sau, Thành Thái Hoàng đế mang Tiêu Hoàng Hậu đi thăm Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân trước.
Tiêu Hoàng Hậu nghĩ Âu Dương phu nhân là vì chính mình mà sinh non, chỉ sợ hận nàng muốn chết, căn bản không muốn đến thăm, lại bị Thành Thái Hoàng đế trừng mắt, nàng đành khuất phục đi qua.
Bên trong Noãn các, Âu Dương thị nghe nô tỳ bẩm báo, nói Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu đến, nhất thời hai tay nắm chặt, cắn môi không nói lời nào.
Thân Tướng quân tiến lên nắm lấy vai nàng, ôn hòa nói: "Nàng đang bị bệnh, không cần phải đi nghênh đón, có ta là đủ." Nói xong chính hắn liền đi ra.
Âu Dương thị nhìn theo bóng Thân Tướng quân, môi cắn đến chảy máu, đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Đến muộn, nô tỳ bên người Âu Dương thị đi gặp Đan Nữ, nhỏ giọng bẩm: "Quý phi nương nương, phu nhân nhà nô tỳ thỉnh Ngài nhanh chóng đến một chuyến, có chuyện trọng yếu cần thương lượng."
Đan Nữ theo tiểu nha đầu đến chỗ Thân Tướng quân ở, từ cửa hông lặng lẽ đi vào, mới đến ngoài phòng chợt thấy một bóng người lóe qua, là Thân Tướng quân cầm kiếm xông đến, nhìn thấy là Đan Nữ mới thu hồi kiếm, dẫn nàng vào trong.
Trong phòng, Âu Dương thị ngồi trên ghế, Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu nằm trên mặt đất, môi thâm tím, xem ra là trúng độc mà chết. Bên cạnh có mấy gã nội thị cũng đã ngã trên mặt đất, một kiếm cắt ngang cổ họng, xem ra là Thân Tướng quân giết.
Âu Dương thị nhìn thấy Đan Nữ, lúc này mới lảo đảo đứng lên, nhào vào lòng nàng, khóc nói: "Ta hạ độc giết chết bọn họ, ta..."
Đan Nữ vội che miệng nàng, thấp giọng an ủi: "Có Tướng quân, lại có ta ở đây, không có việc gì." Nàng nói, hướng Thân Tướng quân nói: "Tướng quân, việc đã đến nước này, Ngài xem..."
Thân tướng quân cuối cùng là thở dài nói: "Ta sẽ giết vây cánh còn lại của Thành Thái Hoàng đế, sau đó sẽ cùng phu nhân đến trước mặt Hoàng Thượng lĩnh tội."
Đến chạng vạng, liền có tin tức truyền đến, nói là Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu uống nhầm đan dược bỏ mình, Chiêu Hòa Hoàng đế tức giật, giết hết tất cả đám người hầu hạ Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu. Một số lão thần trung thành với Thành Thái Hoàng đế, nghe tin dữ đau lòng mà tự vẫn theo chủ.
Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu vừa chết, Tiêu Tán tự biết thiên cơ đã mất, vội dâng thư giao trả binh quyền, lại bí mật biến mất, không còn thấy bóng dáng.
Chiêu Hòa Hoàng đế sách phong Thân Tướng quân làm Đại Nguyên soái, vì thiên hạ mang binh đánh lui địch.
Tháng 10, phủ đệ của quan viên trong kinh thành xây xong, quần thần lục tục chuyển ra khỏi Hoàng cung, trở về phủ của mình.
Tháng 11, Chiêu Hòa Hoàng đế chính thức sách phong Đan Nữ vì Hoàng Hậu, toàn quốc chúc mừng.
--- ------oOo---- -----
Cuối cùng đã hoàn, đây là bộ truyện mình edit lần đầu tiên, vốn chỉ tính trong hơn một tháng, không ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ. Đến hôm nay, cuối cùng cũng xong, thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng.
Đi đến ngày ôm nay, tớ xin chân thành cảm ơn hàng xóng láng giềng, thân bằng cố hữu gần xa, đã đến và theo dõi cho tới ngày hôm nay. Cảm ơn bạn Hàm Thủy, Phi Yến Nhược Lam, conruoinho và nhiều bạn khác nữa đã giúp tớ sửa lỗi hoàn thành bộ chuyện này. Cảm ơn em Bé Bự, dù chị biết có lẽ em có thể sẽ không đọc được dòng này, dù vậy vẫn cảm ơn em cho chị mượn máy tính hàng đêm (đến bây giờ thì là cảm thêm đi làm ban ngày nữa). Cuối cùng, một lần nữa, tớ xin chân thành cảm ơn tất cả!