Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 106 : Thị lực và tốc độ tay!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Trên tờ giấy chi chít chữ, đây chính là những hứa hẹn của Lăng Tiêu với Lam Lạc Phượng sau khi kết hôn. (là bằng chứng cho việc Lăng Tiêu mãi mãi chỉ có thể là thê nô)



Tâm phiến, là nơi lưu giữ thông tin những tài sản riêng của Lăng Tiêu, chỉ cần có người nắm giữ tâm phiến này thì dù không có sự đồng ý của Lăng Tiêu, người đó vẫn có thể đổi tên chủ tài sản Lăng Tiêu thành người khác.



Còn móc khóa cơ giáp đó là mô hình do chính tay Lăng Tiêu làm, Lăng Lan cũng không biết đến cùng nó đại biểu cho cái gì, hoặc có thâm ý gì khác bởi vì mẹ Lam không nói, nhưng mẹ đã nói với cô, trong 3 thứ này thì chiếc móc khóa là vật quan trọng nhất..



Lăng Tiêu nhìn 2 đồ vật trước mặt vẻ mặt phức tạp, nhưng phần nhiều là kích động, bất quá Lăng Tiêu cũng nhanh chóng thu lại tình cảm sắp tràn ra, ngẩng  đầu cười nhìn Lăng Lan: “Chúc mừng, Lăng Lan, con qua cửa, con có thể nhận được truyền thừa của ta... Con ta, hôm nay ta thật sự rất vui vẻ.”



Lăng Tiêu tươi cười khiến Lăng Lan trực tiếp sửng sốt, lúc này cô mới hiểu được vì sao mỗi khi mẹ nhắc tới ba thì đều bày ra khuôn mặt háo sắc như vậy, quả thật khi cha thật tình cười lên thì đẹp mắt vô cùng, cho dù ở thế giới này tuấn nam mỹ nữ là vô số nhưng chắc chắn cha cô nằm trong nhóm nam thần.



Lăng Tiêu đi đến trước mặt Lăng Lan, giờ phút này ông trầm mặc, vẻ mặt lộ ra một tia thất lạc, ông nói: "Kỳ thực, cha cũng không hy vọng nhiệm vụ truyền thừa này xuất hiện, bởi vì nó xuất hiện cũng có nghĩa là cha đã mất. Nếu có thể, cha muốn được cùng vợ mình đi ngao du khắp nơi, được nhìn con, cùng con trưởng thành.... Cha luyến tiếc con. Con tôi, cha thậm chí còn chưa biết được con là trai hay là gái, là giống cha, hay là giống mẹ con...”



Lăng Tiêu luống cuống chỉ trong chớp mắt rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Ông tự giễu: “A.. còn có thể ngụy biện nhiều lời như vậy, cảm giác thật không tốt chút nào.



Lăng Tiêu lại lần nữa khôi phục nụ cười bình thường, ánh mắt nhìn về phía Lăng Lan ôn nhu vô cùng, điều này khiến trái tim Lăng Lan co rúm lại, một thứ gì đó quét qua lòng cô.



Lăng Lan rất rõ ràng, giờ phút này Lăng Tiêu không nhìn cô, đây là tinh thần lực của Lăng Tiêu 8 năm trước, có thể những gì ông nói vừa nãy chỉ là đoạn ký ức nhớ đến mẹ Lam, hoặc có thể đó là những trông đợi mà ông dành cho đứa trẻ chưa ra đời của mình. 


Lăng Tiêu mỉm cười lại mở bàn tay ra, lúc này trong tay ông không phải chỉ có một viên trân châu mà có tới 9 viên. Lăng Lan âm thầm tặc lưỡi, không đợi cô hỏi ý kiến thì Lăng Tiêu bắt đầu múa tiếp, 9 viên trân châu chạy ở bên trong bàn tay phát ra tiếng đinh đinh leng keng thanh thúy.



Lăng Lan áp lực vô cùng, một viên thì cô có thể chắc chắn làm được, 2 viên còn có thể chứ nếu có viên thứ 3 tới thì thật sự bó tay, thế nhưng Lăng Tiêu lại thoải mái mà khống chế được 9 viên châu như vậy.



Tốc độ của Lăng Tiêu càng lúc càng nhanh, cuối cùng những viên trân châu hợp lại thành một không còn sự tồn tại của khoảng cách nữa.



Lăng Lan cho rằng đây đã là cực hạn nhưng cô không ngờ tới chuyện đáng ngạc nhiên còn đang ở phía sau, dần dần Lăng Lan không thể nhìn thấy hư ảnh của tay Lăng Tiêu nữa, cô chỉ nhìn thấy bàn tay của Lăng Tiêu đang mở ra, nhưng bên trong không có viên trân châu nào.



Lăng Lan biết đây là giả, chỉ khi tốc độ đã nhanh tới một mức đáng sợ nào đó thì mới có thể sinh ra loại ảo giác như vậy, tự động để hình ảnh lại như lúc ban đầu.



Không đợi Lăng Lan hoàn hồn thì 9 tiếng “Rắc” liên tục vang lên, Lăng Tiêu đột nhiên dừng động tác ở ngón tay lại. Lúc này, Lăng Lan cảm giác hai mắt của mình đau đớn vô cùng, nước mắt ào chảy ra, xem ra ý đồ vượt qua cực hạn của cô không thành công và bị phản phệ rồi.



Một lúc lâu sau Lăng Lan mới cảm thấy thư thái, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn Lăng Tiêu đang cười nhìn mình, tay phải đang nắm lại.



Lăng Lan ngượng ngùng nói “Đã bình thường rồi.” lúc này cô đem lực chú ý tập trung đến tay phải của Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu chậm rãi mở bàn tay ra, lúc này trong tay ông đã không còn viên trân châu nào nữa,chúng đã biến thành bột phấn, nát mịn trên tay. Lăng Tiêu nhẹ nhàng run ngón tay, bột phấn theo kẽ hở bắt đầu phân tán, hoặc bay lên, hoặc rớt xuống, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, những hạt bột đó ánh lên vô số ánh sáng trong suốt, loáng thoáng khiến cho người nhìn như rơi vào ma cảnh.