Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 130 : Vất vả!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Việc đánh vỡ kỷ

lục mà Lăng Tiêu ghi lại trong bảng thành tích tốt khiển Lăng Lan thập

phần vui vẻ, nhưng cô cũng thập phần rõ ràng thành quả này chỉ là của

một sự ngoài ý muốn. Nếu không phải cô đã quá quen thuộc với bản đồ khảo hạch và nắm chắc hình thức dự không thì cũng không thể trùng hợp tiến

vào Thiên Nhân cảnh giới khó gặp đươc…… Thành tích của cô cũng không sai lệch với thành tích của người điều khiển cơ giáp báo lắm, chỉ hơn kém

nhau vài giây, coi như cũng đã là hơn một bậc.



Bất quá, lần này

quả thật đã khiến năng lực ứng biến và tốc độ tay của Lăng Lan tăng thêm một bậc, điều này khiến cô không tránh được lại lần nữa cảm thán, cảnh

giới Thiên Nhân thật sự quá mức kỳ dị.



Sau khi hoàn toàn nắm giữ

tốc độ tay mới và cảnh giới Thiên Nhân, Lăng Lan lập tức lựa chọn bế

quan, trực tiếp trốn vào học tập trong không gian để luyện tập.



Thiên Nhân cảnh giới cũng không phải trực tiếp đem phần năng lực tặng cho

bạn, nó chỉ lâm thời đem trạng thái tốt nhất của người sử dụng bày ra,

muốn chân chính đạt được cái gì, cần phải dựa vào chính mình hiểu được

và thể hội, nghiêm túc học tập mới được. Nếu như để quá lâu mà không có

tiến triển thì cảnh giới này sẽ từ từ biến mất không có dấu vết, lúc ấy, năng lực thao tác của người sử dụng sẽ trở lại như ban đầu.



Lăng Lan ở trong không gian học tập trung tìm hiểu hơn một tháng, kỳ thật ở bên ngoài, mới đi qua mấy giờ.



Sau khi Lăng Lan từ khoang đăng nhập thế giới đi ra thì khí chất trên người liền ẩn ân co sự biến hóa, nguyên bản khí thế lạnh lẽo có chút bức

nhân, giờ phút này đã thu liễm một ít, không còn lạnh giống như trước

kia.



Lăng Lan mấy năm nay năng lực cách đấu càng ngày càng cao

cũng là nhờ làm nhiệm vụ trong không gian học tập, mà những nhiệm vụ đó

chủ yếu là giết chóc, vì vậy, vô hình chung, cũng làm sát khí trên người cô càng ngày càng nồng, nếu không phải tiểu Tứ liều mạng giúp cô áp chế huyết sắc sát khí đó thì những học sinh có thực lực yếu căn bản không

thể tới gần cô, liền tính bọn Tề Long đến gần rồi cũng chỉ có thể miễn

cưỡng chống trụ thân thể, không thể động đậy.



Đương nhiên, nếu

như vậy thì Lăng Lan khẳng định sẽ nhóm giáo viên và những người giám

thị của quân đội hoài nghi, dù sao từ năm một đến năm ba, học sinh căn

bản không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ từ năm bốn trở đi học sinh mới

có thể bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ săn thú, như vậy, đứa trẻ chưa
bản tính cách có chút tối tăm tựa hồ không còn, ngược lại cả người nhiệt tình hơn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, bất quá Lăng Lan cũng biết

đây chỉ là biểu hiện đối ngoại của Lâm Trung Khanh, bên trong như thế

nào cũng không biết được.



Bất quá Lăng Lan cũng không nhắc nhở

đám Tề Long, đây là chuyện giữa mấy người bọn họ, đến tột cùng có thể

trở thành bạn hay không chỉ có bọn họ tự biết.



Lăng Lan ngẩng đầu nhìn đi, quả nhiên nhìn thấy Lâm Trung Khanh đang đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng bên này phất phất tay.



Lăng Lan mặt không biểu tình mà đi qua, làm con gái, cô thật không biết nên

sống chung với con trai như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng mặt

than ra để đối.



“Lan lão Đại, tớ đã giúp cậu lấy bữa sáng rồi.” Lâm Trung Khanh cười cầm chiếc hộp trên bàn đưa tới.



Lăng Lan nhìn lướt qua, phát hiện mấy người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng cũng đang

ngồi ở vị trí của mình, từng người cầm một cái hộp giống như vậy ưu nhã

mà ăn, Tề Long càng trực tiếp ngồi xuống, không có hình tượng mà vùi đầu ăn.



Xem ra Lâm Trung Khanh cũng không chỉ chuẩn bị cho cô. Lăng

Lan đưa tay nhận, mở ra, là loại bánh bao hoàng kim khó mua nhất, xem ra Lâm Trung Khanh đã tới xếp hàng ở nhà ăn từ rất sơm, thật là một phen

khổ tâm chuẩn bị.



Lăng Lan dùng chiếc đũa chọt chọt vài cái vào bánh bao nhỏ trong hộp, nhàn nhạt nói: “Vất vả!”



Một câu tùy ý này của Lăng Lan lại làm Lâm Trung Khanh kinh hỉ, cũng làm

cho Tề Long ddangn vùi đầu ăn kinh ngạc mà ngẩng đầu, lặng lẽ dùng khuỷu tay đụng nhẹ nhàng vào Lâm Trung Khanh, chúc mừng cậu ta rốt cuộc được

Lan lão Đại tán thành.



Dùng hai năm thời gian mới nhận được một

câu vất vả đơn giản như vậy, trong lòng Lâm Trung Khanh ngũ vị tạp trần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên vui hay nên oán…



Đúng lúc này, một học sinh cùng lớp từ bên ngoài kích động chạy vào: “Đại sự kiện! Đại sự kiện!”



Võ Cảnh và Diệp Nhứ đang ngồi nói chuyện phiếm một bên nghe giọng nói này cũng hoảng sợ vội quay đầu nhìn.