Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 133 : Luận bàn cách đấu!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


“Tuy rằng thiếu một

vị đại tướng nơi chiến trường, nhưng Liên Bang lại nhiều một phần uy

hiếp, tôi cũng không muốn lại có thêm một người như Lăng Tiêu thiếu

tướng cứ thế mà ra đi.” Lão Liên nói tới đây sắc mặt trở nên cực kỳ tối

tăm. Đến bây giờ, ông vẫn không rõ, vì sao chỉ là mà trận chiến nhỏ râu

ria mà Liên Bang lại phái ra vũ khí chung cực in cơ giáp xuất chiến?

Càng buồn cười chính là một vị thần cấp sư sĩ quan trọng đối với Liên

Bang như thế, thế nhưng lại bị địch quốc thiết cục cấp ám hại đơn giản

như vậy…… Nhân viên cơ quan tình báo của bọn họ chẳng lẽ đều đi ăn phân

sao?



Mỗi nghĩ đến đây, trong lòng liền một phen lửa giận, thật

muốn đánh chết những tên vô dụng tình báo đó….Nếu không phải lúc đó Đệ

Nhất nguyên soái (nguyên soái số 1) trực tiếp đem những người kia truy

cứu trách nhiệm, chỉ sợ quân nhân toàn Liên Bang sẽ lao về phía bọn họ

cho mỗi người một trảo để xả giận mới có thể bỏ qua.



“Đừng nói

đến sự kiện thương tâm kia nữa, sự kiện Lăng Tiêu thiếu tướng chính là

mối hận trong lòng của toàn bộ quân nhân Liên Bang chúng ta.” Trình Viễn Hành sắc mặt âm trầm xuống, cho dù đã mười năm đi qua, công dân Liên

Bang vẫn không thể tiếp thụ sự thật tàn khốc này.



Trình Viễn Hành nhìn về phía Lăng Lan sắc mặt mới tốt hơn một chút, anh ta phấn chấn

tinh thần nói: “Hai đứa trẻ vừa rồi tuy rằng thiên phú rất tốt, thật lực cũng đủ, bất quá lại không phải là người mạnh nhất trong lớp của tôi…”

Chỉ có những thiên tài khó gặp như vậy mới có thể đền bù cho nỗi đau của bọn họ.



Câu nói của Trình Viễn Hành làm lão Liên cực kỳ kinh

ngạc: “A…… Vừa rồi còn không phải tốt nhất sao?” Ông đột nhiên đánh lên

bả vai Trình Viễn Hành một cái hâm mộ nói, “Đứa trẻ nhà cậu sao lại có

vận khí tốt như thế? Lần đầu tiên mang một lớp lại có được nhiều thiên

tài xuất sắc như vậy.”



Trình Viễn Hành biểu tình ngạo nghễ nói:

“Ông cũng không nhìn xem tôi mang ban gì…… Đó chính là nơi tập trung tất cả thiên tài của liên bang, đặc cấp ban 1.” Ánh mắt anh ta bắn ra ánh

sáng kỳ dị, nhớ tới lúc trước khi viện trưởng thông báo phân lớp, chính

mình cũng bị thông tin kinh hỉ này làm cho ngốc một thời gian mới bình

thường lại.



“Đều nói cậu có vận cứt chó mà.” Lão Liên tức giận đáp.



Trình Viễn Hành làm như mình không nghe thấy câu này, giơ tay chỉ chỉ vào

Lăng Lan lúc này đang bất động thanh sắc, mắt lạnh quan sát bố cục tinh

hạm nói, “Đó. Chính là đứa trẻ kia, tên nó là Lăng Lan. Thế nào? Không
Võ Cảnh liếc mắt mà nhìn Lăng Lan một cái thật sâu, khóe miệng lộ ra trào

phúng nói: “Cũng đúng!” Nói xong cậu chuẩn bị bước lên trước sàn cách

đấu thì một bàn tay đột nhiên bắt lại.



Võ Cảnh theo bản năng muốn né tránh nhưng lại phát hiện chính mình căn bản không có cơ hội, cái

tay kia đã tất cả không gian cậu có thể tránh phong tỏa hết…



“Hiện tại còn không phải thời điểm cậu lên sân khấu.” Bắt lấy Vũ Cảnh chính là Lăng Lan.



“Lâm Trung Khanh.” Lăng Lan đột nhiên quay đầu hô.



Lâm Trung Khanh sửng sốt, lúc sau mới vội vàng trả lời: “Lão Đại, có chuyện gì?”



“Cậu đi trước thử người kia xem.” Lăng Lan phân phó nói, “Chỉ cần dùng thể thuật cơ sở của học viện đồng quân là được.”



“Được……” Lâm Trung Khanh tuy rằng không biết vì sao Lăng Lan không cho mình thi

triển tuyệt kỹ bí thuật, bất quá lão Đại đã phân phó, cậu không rõ cũng

phải chiếu theo mà làm.



“Muốn đánh cùng với người mạnh nhất của

chúng ta, một JMC còn chưa đủ tư cách.” Lâm Trung Khanh lớn tiếng từ

trong đám người đi ra khiến mọi học sinh đều lớn tiếng hoan hô, bởi vì

bọn họ thấy được Lăng Lan, Tề Long, Vũ Cảnh đều tới. Mà Lâm Trung Khanh

là người của tiểu đội Lăng Lan người, cậu ta ra mặt không hề nghi ngờ

chính là do Lăng Lan phân phó.



Võ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh đi vào đài cách đấu lo lắng hỏi: “Cậu ta có được không?”



“Đối phó một JMC không chuyên về cách đấu thì Lâm Trung Khanh chỉ cần ổn

định chính mình liền thua không.” Lăng Lan liếc mắt nhìn A Toàn cái liền biết người đó không phải là cao thủ cách đấu, tuy những tuyệt kỹ bí

thuật của Lâm Trung Khanh rất bình thường, nhưng những thể thuật cơ sở

lại vững chắc vô cùng, đối phó với người kém như vậy cũng không có quá

nhiều vấn đề.



“Được.” Vũ Cảnh rất tin vào phán đoán của Lăng Lan, dù sao trong cách đấu, nếu nói Lăng Lan thứ hai thì không ai dám nhận

mình là thứ nhất.



“A a a…… A Toàn lên đi.” Nhóm thuyền viên của tinh hạm bắt đầu ồn ào.



A Toàn dưới sự thúc dục của đồng bọn rốt cuộc lên sàn. Anh ta nghĩ tuy

mình không thể bằng các chiến hữu nhưng đối phó với mấy đứa trẻ này cũng không thành vấn đề.