Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 141 : Khóa săn thú đầu tiên

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Một màn này làm quân sĩ cười khổ, thầm nghĩ đồng quân sinh năm nay quá mức kỳ ba, trước đây, mỗi khi đồng quân sinh tới đây thì ai cũng đã có đội ngũ của chính mình, hơn nữa gần như tất cả đều đủ quân số, nhưng lần này thì… Không chỉ ít đội ngũ, mà đội ngũ còn không đủ quân số, nhìn số người thưa thớt đứng trước mặt khiến anh ta phiền lòng.



“Vì sao tiểu đội lại có ít người như vậy?” Quân sĩ bất mãn hỏi các tiểu đội trưởng.



“Tiểu đội nguyên bản là đủ quân số, bất quá có hai người không phải học sinh của lớp em.” Lý Anh Kiệt là người thứ nhất trả lời.



“Vẫn còn trong quá trình lựa chọn, còn không xác định.” Vũ Cảnh nói.



“Ờ…… Người em nhìn trúng thì đã thêm vào, những người em không chọn là vì em không nhìn trúng.” Tề Long vuốt đầu nhếch miệng cười nói, hiện thêm vài phần ngốc.



“Người em muốn nhận vào nhưng bọn họ đều không muốn đi vào.” Một tiểu đội trưởng khổ bức nói, ai kêu những người đó đều nhìn chằm chằm tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh.



“Giống như trên +1!” Một tiểu đội trưởng khác đồng dạng khổ bức.



“Giống như trên +2!” Tiểu đội cuối cùng cũng đau khổ nói.



Đáp án khôi hài của ba tiểu đội cuối cùng khiến quân sĩ vừa tức giận vừa buồn cười, anh ra quay đầu hỏi những quân sinh còn lại: “Vì sao các em không có đội ngũ, nếu không muốn vào tiểu đội của người khác vì sao tự lập tổ đội cho chính mình?”



Phía dưới trầm mặc một mảnh, quân sĩ trực tiếp đưa ta chỉ hướng một học ính nói: “Em trả lời!”



Người học sinh kia cảm thấy hôm nay vận khí của mình quá kém, thế nhưng bị điểm danh trả lời, vẻ mặt cậu buồn bực nói: “Nếu chính mình lập đội hoặc gia nhập tiểu đội khác thì liền mất đi cơ hội gia nhập tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh, chúng em đều không muốn mất ba cơ hội cuối cùng này.”



“Tốt tổ tốt, quả thật là ý kiến hay.” Quân sĩ kinh nghi mà trừng mắt nhìn hai người Tề Long và Vũ Cảnh, không biết bọn họ có sức quyến rũ gì mà có thể làm cho những thiên tài này kiên trì như vậy, bất quá cứ hỏi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, vì thế liền cười lạnh nói “Anh mặc kệ ý tưởng gì đó của các em, ngay bây giờ, ngay tại đây, lời nói của anh chính là mệnh lệnh, anh lệnh cho các em hãy nhanh chóng bắt đội với nhau, mỗi đội năm người thành một tiểu đội, sau ba phút liền đưa danh sách lên cho anh, người nào không có đội, anh sẽ tự phân vào nhóm tùy ý.”



Ánh mắt người quân sĩ quét về phía Tề Long nói: “Tiểu đội của các em đủ quân số thì không thay đổi nữa, qua bên kia chờ trước đi.” Quân sĩ chỉ một hướng. Ý bảo bọn Tề Long đi qua.



Trong lòng mấy người Tề Long thật cao hứng, có thể cùng Lan lão Đại ở với nhau, trong lòng bọn họ liền nắm chắc.
Lúc này, mọi người mới chân chính thấy rõ ràng bộ dáng của nó, thân hình giống chó, có bộ lông màu trắng xám, đầu như con thỏ ở kiếp trước của Lăng Lan nhưng lại lớn hơn bốn năm lần, hơn nữa cái đuôi nó cũng không ngắn nhỏ, rất thon dài, trên đuôi không có lông mà được phủ kín bằng vảy, trong lúc vô tình vung đuôi còn có tiếng vang thanh thúy. Trên mặt đất, chỗ cái đuôi quét qua có thể thấy những đường cắt in xuống, chỉ nhìn như vậy cũng có thể thấy được cái đuôi kia có lực mạnh đến mức nào.



“Thỏ điện: mãnh thú cấp H



Phương thức tấn công: miệng, móng, đuôi.



Ưu điểm: tốc độ cực nhanh, cơ hồ làm người không thể phát hiện, da lông cứng, những lực bình thường không thể đánh bị thương.



Khuyết điểm: phương thức công kích đơn giản, sức chịu đựng cực.



Giá trị đổi: da lông: 10-100. Móng: Mỗi cái chân 20, đuôi: 100.”



Lăng Lan trực tiếp đem tư liệu về thỏ điện nói ra, khả năng nhớ của cô rất tốt, gần như chỉ cần là những thứ gặp rồi thì khó quên, đương nhiên, cho dù cô quên thì cũng có bạn tiểu Tứ, người phụ trách ghi lại tư liệu, nhắc nhở cho cô.



Theo giọng nói của Lăng Lan, ánh mắt Tề Long càng thêm sáng ngời, đây đều là tiền a….



“Thoạt nhìn nó là con mồi thứ nhất của chúng ta.” Lâm Trung Khanh cũng hưng phấn.



Thỏ điện, loại mãnh thú yếu nhất trong cấp H, giá trị của những bộ phận trên người nó tuy không nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng săn nó lại rất dễ dàng, cũng rất có lợi. Không chỉ giúp người khác luyện tập mà còn có thể mang lại chút tiền, một công đôi chuyện.



“Nếu như vậy, Lâm Trung Khanh, con mồi này liền giao cho cậu.” Lăng Lan nhàn nhạt địa đạo.



Trong tiểu đội, ưu điểm của Lâm Trung Khanh chính là nhanh nhẹn, tốc độ hơn người, nếu như đấu với loại thỏ điện này thì cực kỳ thích hợp, rất có thể lĩnh ngộ được gì.



Mục tiêu của chương trình săn thú không phải đơn thuần mà đem con mồi săn đến là được, mục đích của việc săn mồi này chính là tìm con mồi thích hợp với khả năng của mình nhất. Đây chính là bài học về săn thú đầu tiên có tên là biết người biết ta.