Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 145 : Thao tác cực quang!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Cơ giáp sĩ của Liên Bang nhìn đối thủ của mình đã hoàn toàn bị tiêu diệt mới thở ra một hơi, cả người thả lỏng. Đồng dạng, anh ta cũng không phát hiện dị trạng, chỉ âm thầm may mắn đối thủ mất hết sức lực trước mình, nếu không người còn sống cuối cùng chưa chắc là mình.



Tránh ở một bên, Lăng Lan đang tự hỏi có nên thừa cơ ra mặt tiếp xúc với đối phương hay không. Nhưng đột nhiên trái tim cô đập mạnh không ngừng, không dám nghĩ ngợi, cô dùng sức chống tay xuống đất, cả người nhanh chóng bắn ngược ra sau.



Đúng lúc này, một đường năng lượng sáng chói đáng sợ từ không trung bắn thẳng xuống cùng với tiếng hoảng sợ hô lên giữa không trung: “Trốn ……”



Trên trời cao, một cơ giáp của Nhật Mộ phát hiện người sống sót cuối cùng là cơ giáp sĩ của Liên Bang thì quyết đoán giơ súng ống trong tay lên, một nguồn sáng uy lực cường đại trút xuống phía dưới mặt đất. Cách cơ giáp đó không xa, một cơ giáp khác của Liên Bang nhìn động tác của đối phương thì kinh hô đồng thời giơ súng xạ kích trong tay mình lên cố gắng ngăn chặn, nhưng đã không còn kịp…



Đứng nghỉ ngơi ở phía dưới, người lính của Liên Bang căn bản không có cơ hội phản ứng thì đã bị năng lượng khổng lồ của nguồn sáng cắn nuốt sạch sẽ……



“Oanh” một tiếng vang lớn, toàn bộ mặt đất nổ tung, một hố sâu chừng hơn 20m xuất hiện ở nơi đó, lúc này, vị cơ giáp sĩ kia của Liên Bang đã biến mất vô tung vô ảnh, không còn một ti dấu vết, chỉ có lây vết máu loãng và màu đỏ sậm của bùn đất xung quanh chứng minh nơi đó đã từng có một sinh mệnh tồn tại.



“Hỗn đản! Tao giết mày!” Cơ giáp sĩ Liên Bang bi phẫn đến cực điểm hô lên, tiếng súng gầm rú không dứt.



Giữa không trung, lại một đôi cơ giáp của Liên Bang và Nhật Mộ đấu với nhau, chỉ là không biết ai mới có thể chân chính sống sót cuối cùng.



Cách cái hố không đến 10m là nơi Lăng Lan đang nằm, giờ phút này, cả người cô đầy mồ hôi lạnh, căn bản không dám nhúc nhích. May mắn cô cảm giác được nguy hiểm cho nên có thời gian né tránh trước một bước chứ nếu không, với một kích vừa rồi, chắc chắn kết cục của cô cũng sẽ giống người lính Liên Bang kia, hóa thành một bãi máu loãng.



Nhưng cho dù như thế, cô vẫn bị lửa đạn đánh văng ra ngoài, đập mạnh vào gốc gây rồi ngã xuống đất, cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến khiến cô biết mình bị nội thương. Lăng Lan rất rõ ràng, trong những trận chiến bằng cơ giáp kiểu này, nếu chỉ dùng lực người đơn bạc là không thể chống lại cơ giáp, cô có thể tránh thoát một lần đã xem như may mắn vô cùng rồi.
“Được, mau mở đi.” Lăng Lan nhìn những hàng nút điều khiển cơ giáp trước mặt, đại bộ phận đều giống cơ giáp thường, nhưng vẫn có một vài nút mới xuất hiện, cô muốn biết chính xác những thứ được thêm vào đó là gì.



Rất nhanh, Lăng Lan liền biết những đồ vật được thêm vào đó là để làm gì, cũng không phải vũ khí quý giá gì, trên cơ bản đều là dùng để bắn một vài quả pháo thôi, Lăng Lan cũng không dùng mấy loại này, vì thế cô càng thêm nắm chắc việc mình có thể điều khiển cơ giáp này trong lòng.



“Đáng tiếc, giá cơ giáp này trừ bỏ hai thanh đao và kiếm quang thì không có vũ khí nào dùng để cận chiến cả.” Tiểu Tứ cực kỳ ghét bỏ việc sử dụng đao và kiếm quang.



“Đủ để dùng.” Lăng Lan nhanh nhạy mà điều khiển cơ giáp dùng tay trái cầm kiếm quang lên, thanh kiếm có chút dài, có cảm giác giống như như kiếm ba cạnh làm Lăng Lan thực vừa lòng.



“Tiểu Tứ, lập tức kiểm tra số đạn còn thừa và năng lượng của cơ giáp.” Lăng Lan cũng không phải là người mù quáng xúc động, mỗi một việc cô làm đều phải nắm chắc hết thảy.



“Phần đầu: Còn lại 2 quả đạn. Cánh tay trái: Năng lượng quang thuẫn đầy đủ nhưng chỉ duy trì chiến đấu liên tục trong vòng hai giờ, năng lượng kiếm quang có chút không đủ, chỉ có khả năng duy trì khoảng bốn mươi phút. Cánh tay phải: súng trường chùm tia sáng cao áp 57mm chỉ có thể bắn thêm 18 lần. Mặt khác, hai quả đạn hỏa tiễn ở ngực vẫn chưa được sử dụng. Những vị trí khác, khối năng lượng chủ chỉ dư lại 20% năng lượng, hai khối năng lượng dự trữ chưa sử dụng.” Tiểu Tứ đem tình huống cơ giáp báo cáo cho Lăng Lan.



“Tiểu Tứ, với tình trạng bây giờ thì chúng ta có thể bay trong vòng bao lâu, còn nếu chiến đấu thì cầm cự được bao lâu?” Lăng Lan lại đem vài tình huống có thể phát sinh hỏi tiểu Tứ.



“Nếu chỉ cần bay thì trong vòng mười tiếng cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là toàn lực chiến đấu thì cũng chỉ có thể duy trì trong vòng 30 phút.” Tiểu Tứ quyết đoán trả lời.



“Đã biết.” Lăng Lan trong lòng có tính toán rồi điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay lên trời, hướng về phía bọn Tề Long. Cô cũng không dám sử dụng kỹ năng phi hành siêu tốc vì sợ bị địch phát hiện…