Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 147 : Vương bài sư sĩ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Tiểu đội trưởng lúc này cũng thấy mấy con chuột bị Đằng Quân phát hiện, hắn biết thuộc hạ của mình có sở thích gì thì liền cười mắng: “Cho cậu một phút giải quyết mấy con chuột nhắt này, Lộc Hoàn, chúng ta đi.”



Tiểu đội trưởng sở dĩ yên tâm như vậy là bởi vì hắn không cho rằng mấy con chuột nhắt kia có thể mang tới phiền toái gì cho thuộc hạ của mình, đó là chưa kể việc cả ba người bọn họ đang ở đây, cho nên hắn cứ đề Đằng Quân chơi một chút.



Rất nhanh, hai người điều khiển cơ giáp bay khỏi nơi này, chỉ lưu lại Đằng Quân. Lúc rời đi, cả hai người đều không phát hiện, ở một hướng khác, một cơ giáp màu lam bạc đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh, bay vút giữa những tùm cây um tùm…



Đằng Quân điều khiển cơ giáp, định vị những con mồi phía dưới, giơ cánh tay phải lên, giương khẩu súng ánh sáng nhắm về đám cừu đang hoảng sợ nhìn mình.



Đám người Tề Long và Vũ Cảnh đương nhiên biết mình đã bị đối phương phát hiện, sắc mặt bọn họ thay đổi, liều mạng hô to để báo cho các đồng đội bỏ trốn…. Kỳ thật trong lòng bọn họ biết rõ cho dù bọn họ chạy hết sức thì cũng không thể nhanh bằng khẩu súng có vận tốc ánh trên tay cơ giáp đối phương.



“Ôi ôi ôi! Những con trùng bé nhỏ đáng thương, cứ như vậy mà tạm biệt thế giới.” Đằng Quân bị vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ dưới đất làm hưng phấn cười điền cuồng. Những lúc như thế này là những lúc hắn cảm thấy hưng phấn nhất, khoái cảm giống như được hút thuốc phiện, không thể dừng lại, đây cũng là lý do hắn luôn ham muốn hành hạ những đứa trẻ đến chết.



Mang tâm tính vặn vẹo và nụ cười điên cuồng, Đằng Quân quyết đoán mà bấm nút trong tay, một vòng ánh sáng tụ tập quanh nòng của họng súng, sắp bắn ra ……



“Phanh!” Một tiếng vang lớn!



Từ xa, một chùm tia ánh sáng đã nhanh hơn bắn trúng vào khẩu súng sắp ra đạn của hắn, bởi vì nguồn quang năng này nên khẩu súng của Đằng Quân vỡ tạc trong nhanh mắt, không những vậy, cánh tay phải của hắn ta cũng trực tiếp đứt lìa, rơi xuống đất.



“Là cơ giáp Liên Bang!” Tề Long Vũ Cảnh nguyên bản chờ đợi cái chết đến với mình thì không nghĩ tới ở thời khắc cuối cùng, họ lại được cứu lại. Bọn họ đồng thời nhìn về nơi phát ra nguồn sáng, một cơ giáp màu trắng đang từ xa nhanh chóng bay tới, lao thẳng về phía cơ giáp của Nhật Mộ đang đứng giữa trời cao.



“Thật tốt quá. Chúng ta được cứu rồi!” Trên mặt mọi người đều hưng phấn vì có thể sống sót sau tai nạn.
“A, đi chết đi!” Đằng Quân lắc lắc đầu bị chấn động phát đau, nhìn lưỡi dao sắc bén của đối phương đang lao tới thì nhanh chóng bắn hết tất cả những tên lửa mà mình có, ý đồ ngăn cản đối phương, có lẽ do sợ hãi, hắn ở trong khoang điều điên cuồng mà mắng to.



Đối mặt với một loạt lửa đạn từ bên kia bắn ra, cơ giáp màu lam bạch càng tăng tốc độ bay, hình ảnh cơ giáp và tên lửa giao nhau, cơ giáp bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng điệp ảnh…… Những tên lửa đó ở bên cạnh cơ giáp màu lam bạch mà phát nổ, phát ra vô số ánh lửa nhưng không có một đầu đạn nào đánh trúng nó.



“Cái kia có phải là vô tự chớp động mà chỉ có vương bài sư sĩ mới có thể làm hay không?” Vũ Cảnh vẻ mặt giật mình hỏi.



Tề Long hưng phấn mà gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là động tác kia! Người điều khiển chiếc cơ giáp kia tuyệt đối là vương bài sư sĩ!”



Giờ phút này Tề Long vẻ mặt sùng bái mà nhìn biểu hiện uy vũ của cơ giáp màu lam bạch, hận người điều khiển cơ giáp bây giờ không phải là mình…. Trong lòng cậu đang điên cuồng huyên nào: Ta muốn điều khiển cơ giáp, muốn điều khiển cơ giáp (tỉnh lược ngàn vạn chữ muốn điều khiển cơ giáp )……



“Không có khả năng, sao có thể là vô tự chớp động……” Đằng Quân thấy một màn như vậy, khó có thể tin mà mở to hai mắt, cảm giác hối hận tràn khắp trong lòng, hắn cảm giác chính mình bị lừa……



“Tên đê tiện!” Thời khắc cuối cùng, hắn theo bản năng mà bấm nút gọi cho tiểu đội trưởng, nhưng đã quá muốn, thanh kiếm quang của cơ giáp màu lam bạch đã đến, đâm mạnh vào khoang điều khiển của hắn, năng lượng quang quá lớn khiến thân thể hắn bị tan ra, phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại máu chảy khắp nơi trong khoang điều khiển.



Đã đi ra ngoài, tiểu đội trưởng nhìn thấy yêu cầu được nói chuyện của Đằng Quân thì nhanh chóng nhấn trả lời: “Tiểu Đằng Quân? Tiểu Đằng Quân?”



Bên kia không có tiếng nói, lặng yên không tiếng động chỉ có tiếng nước giọt quỷ dị vang lên…



“Không tốt, Đằng Quân đã xảy ra chuyện! Chúng ta trở về!” Tiểu đội trưởng cảm thấy không ổn, hắn nhanh chóng quyết định, gọi đội viên còn lại cùng nhau trở về nhìn tình huống.