Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 152 : Tự bạo!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Khi cơ giáp đang tiến hành bay mà muốn nhắm bắn là một điều vô cùng khó khăn, không chỉ bởi vì động tác bay bất quy tắc của các cơ giáp cấp cao, mà còn có vô tự chớp động của cơ giáp vương bài, cho nên, nếu đấu đối kháng thì việc tấn công từ xa là gần như không có khả năng. 



Bất quá, Lăng Lan cũng không muốn dựa vào súng trường để đánh tới đối phương, cô chỉ vờ chống cự rồi dụ đối phương đi tới gần đỉnh núi bên kia.



Súng trong tay của hai cơ giáp không ngừng bắn phá lẫn nhau, bất quá cả hai cũng không bắn trúng bộ phận quan trọng nào của cơ giáp đối phương. Nhưng bởi vì nguồn pháo năng lượng của cơ giáp Nhật Mộ vô cùng uy lực cho nên Lăng Lan chủ yếu vẫn lâm vào thế hạ phong.



Cứ như vậy, ở vào thế hạ phong, Lăng Lan không thể không từ từ rút lui, chậm rãi dẫn đối phương tới chỗ núi đá.



Mười tám phát đạn cũng không tính là nhiều, chỉ chớp mắt là hết sạch không còn, Lăng Lan tính toán tỉ mỉ, dù trong lòng biết rõ đã không có quang đạn nhưng vẫn làm bộ không biết, vẫn bấm cò súng về phía cơ giáp của Nhật Mộ…



Không có? Kinh hoảng, nôn nóng mà điều khiển cơ giáp lại tiếp tục bấm cò súng…… Cũng không có!



Lộc Hoàn nhìn động tác của cơ giáp Liên Bang có chút hoảng loạn, liên tục bấm cò súng nhưng lại không có quang đạn bắn ra. Hắn đột nhiên sửng sốt, thầm nghĩ đây có thể là mưu kế hấp dẫn hắn mắc mưu hay không?



Không thể trách Lộc Hoàn cảnh giác như vậy, từ sau khi tiểu đội trưởng liên tục bị trúng kế chỉ có thể tự bạo bỏ mình, hắn có chút trông gà hoá cuốc, nhìn tình huống khác thường thì phản ứng đầu tiên chính là đối phương có phải có âm mưu hay không.



Bất quá, lúc nhìn thấy cơ giáp Liên Bang cuối cùng hoảng loạn ném súng trường ánh sáng xuống xoay người chạy trốn thì hắn liền biết súng trường của đối phương đã thật sự không còn năng lượng.



Lộc Hoàn mừng thầm trong lòng, như vậy khả năng công kích viễn trình của đối phương đã không còn, chỉ cần không bị đối phương tiến đến quá gần thì công kích viễn trình chính là thế giới của mình hắn. Hắn lập tức điều khiển cơ giáp đuổi theo cơ giáp Liên Bang đang chạy trối chết kia.




Chỉ cần kéo ra khoảng cách, thì chỉ với tay trái, hắn cũng có thể dành thắng lợi.



Lộc Hoàn nghĩ tới thật tốt nhưng hiện thực lại không tốt đẹp như hắn tưởng tượng vậy. Hắn trực tiếp cảm giác được cơ giáp đang trầm xuống, nguyên lai cơ giáp Liên Bang đã ôm chặt lấy cơ giáp hắn, nói cách khác, cho dù hắn tăng tốc lùi ra sau thế nào thì cũng không thể tách cơ giáp Liên Bang này.



Nhiều động tác liên tiếp làm sắc mặt Lăng Lan tái nhợt như giấy trắng, máu tươi trong miệng không thể khống chế mà từng ngụm từng ngụm phun ra, bất quá Lăng Lan vẫn cố gắng chống một hơi, quyết đoán kéo cần tự hủy cơ giáp đồng thời bấm nút phóng khoang điều khiển.



“Tiểu Tứ, tiếp theo để cho ngươi.” Đây là những lời nói cuối cùng của Lăng Lan trước khi hôn mê, đương nhiên cũng vì cô rất tin tưởng vào tiểu Tứ nên mới dám hôn mê vào thời khắc này.



Khoang điều khiển một khi bắn ra khỏi thì quyền khống chế liền giao cho quang não phụ trách, từ quang não tính toán quỹ tích của khoang để tránh khỏi phạm vi vụ tự bạo của cơ giáp. Ở phương diện này, không thể nghi ngờ tiểu Tứ còn đáng tin hơn cả quang não.



“Giao cho tôi đi lão Đại!” Tiểu Tứ nghiêm túc trả lời, nó biết rõ Lăng Lan đã đem tính mạng mình giao cho nó, đây là sự tín nhiệm mà dành cho nó.. Nghĩ đến đây, con chip của tiểu Tứ lại lần nữa nóng lên, điều này làm tiểu Tứ lo lắng con chip của mình có thể cháy hỏng hay không.



Lộc Hoàn nhìn khoang điều khiển của cơ giáp Liên Bang bắn ra thì lập tức biết chuyện gì sắp xảy ra, hắn hoảng sợ điều khiển hai cánh tay của cơ giáp bứt cơ giáp Liên Bang đang bám trên người mình ra ném xuống. Không biết vì cơ giáp Liên Bang đã được Lăng Lan ra lệnh cho siết chặt hay do quá hoảng hốt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể bứt cơ giáp trên mình ra được.



Lúc này, mấy người Tề Long đã tới, cách vị trí cơ giáp chiến đấu còn 1 km, khi cơ giáp của Liên Bang rơi xuống gây chấn động mạnh mấy người cũng thấy được, trong lòng nhịn không được nôn nóng cùng tuyệt vọng. Lúc nhìn thấy cơ giáp Liên Bang lại lần nữa bắn ra từ khói bụi của vụ nổ thì cả bọn kích động nhảy dựng lên.



Bọn họ cũng thấy được, lúc cơ giáp Liên Bang còn cách cơ giáp Nhật Mộ khoảng 30m thì từ cánh tay phải, một đường bạch quang chợt xoẹt qua, một chiêu này quá đột nhiên khiến cơ giáp của Nhật Mộ không hề phát hiện.