Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 158 : Không gian học tập, đạo sư tập hợp!
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
Lăng Lan hung hăng mà bị tiểu Tứ xem thường một phen, bất quá cô cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi, ai bảo ở phương diện này cô chả biết gì, chỉ có thể dựa vào tiểu Tứ để nắm thêm thông tin. Lăng Lan rất rõ ràng, đối với tiểu Tứ thì không thể dùng chính sách áp bức được, phải tâng bốc nó lên thì mới có thể có thêm nhiều thông tin được.
Không thể không nói, có đôi khi Lăng Lan cực kỳ phúc hắc, cũng có đôi khi cực kỳ ngây thơ khiến tiểu Tứ không thể không khóc đồng tình!
Trên thực tế, phương pháp tu luyện mà Lăng Tiêu để lại để luyện tinh thần lực là vô cùng hợp lý, cho dù là nắm giữ n tư liệu về phương thức rèn luyện tinh thần thì khi nhìn thấy những tư liệu này, tiểu Tứ cũng nhịn không được mà hai mắt phát sáng, nhân lúc Lăng Lan không nhìn thấy, nó đem tài liệu huyễn hóa thành một cuốn sách rồi khiến nó biến mất vô tung vô ảnh, không biết đã bị nó ném đi chỗ nào…
Tại một không gian chuyên dùng của không gian học tập, bầu trời âm u, một ngọn núi cao ngất cùng một tảng đá bằng phẳng trên đỉnh núi, Nhất hào cô tịch mà nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mày anh giương lên, tay vươn lên không như bắt thứ gì, một phần tư liệu cứ như vậy từ không trung xuất hiện trong bàn tay của anh.
Lúc này, Nhất hào đạo sư mới mở mắt ra, tùy ý lật vài trang sách thì sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, một giọng nói lãnh lệ trực tiếp vang vọng toàn bộ không gian: “Tập họp!”
Tiếng vang vọng của giọng nói vừa dứt thì trên bầu trời âm u, cách nơi mà Nhất hào đang ngồi mấy chục mét, 8 đường chạy màu đen từ các hướng vuông góc chạy tới.
Sau đó, mấy đường thẳng càng ngày càng to ra rồi trở thành những đường cắt giữa bầu trời, đầu tiên, một đôi bàn tay từ trong vết cắt lò ra, đôi tay đem vết cắt kéo rộng ra, từng bóng dáng xuất hiện trong đường đen, là những đạo sư khác trong không gian học tập, từ Nhị hào đến Cửu hào, tổng cộng tám người không thiếu một ai.
Tam hào có vẻ ngoài thuần hậu chất phát cười hì hì nói: “Lão Đại, đã xảy ra đại sự gì mà tập hợp tất cả chúng tôi tới vậy?”
Ngũ hào hơi hơi híp mắt, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một nụ cười vô hại: “Khẳng định là có chuyện lớn xảy ra, không biết nó có thể khiến mình hưng phấn không nhỉ…” Nói xong còn không quên dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, một bộ hứng thú vui vẻ. Từ lúc Lăng Lan xuất su xong thì cuộc sống anh ta trở nên nhàm chán vô cùng, không có chuyện gì làm…
Tứ hào là một đại mỹ nữ cực kỳ gợi cảm, cho dù đã mặc quân trang kín mít từ đầu đến chân nhưng vẫn không thể che dấu những đường cong gợi cảm, dáng người bốc lửa khiến cho đàn ông phải phun máu mũi, cực kỳ dụ hoặc….
Lời này vừa ra, Ngũ hào ngay lập tức trở thành điểm phát tiết tức giận và sợ hãi của tất cả mọi người, sôi nổi trừng Ngũ hào, muốn anh thu phục Nhị hào chuyên giả thần giả quỷ này…… Đặc biệt là Cửu hào, hừ lạnh một tiếng. Thần thái cực kỳ oán giận bất mãn, nếu không phải Nhất hào ở đây, cô tuyệt đối sẽ hướng Ngũ hào khiêu chiến. Dù sao lâu nay cô cũng muốn đánh tên Ngũ hào này rồi, dám gây ảnh hưởng xấu đến Lan bảo bối của cô.
Ngũ hào đối mặt nhiều người tức giận, chỉ có thể cứng đờ mà cười. Đối với Nhị hào, cho dù anh ta có biến thái đến mức nào cũng không dám quá phận, tên kia cực tinh thông về sức mạnh tinh thần, giỏi về che dấu chính mình, nếu chọc tới hắn, một cái không cẩn thận, tuyệt đối sẽ bị hắn ngược chết, anh ta thích ngược người, nhưng không có hứng thú để tự chịu ngược.
Nói nữa, đối với Lăng Lan, anh ta thật sự không ác ý, vì sao những đồng sự bên người không ai có thể lý giải anh chứ? Ai cũng hiểu đạo lý để bồi dưỡng ra một yêu nghiệt tuyệt thế thì không được sử dụng những phương pháp mềm như lông mà, phải mạnh, mạnh, mạnh nữa… Hây…chỉ có thể nói những yêu nghiệt thiên tài đều chịu cô đơn…
Ngũ hào giả vờ thành rùa đen trầm mặc trong tiếc nuối của mình, thiên tài luôn chịu cô đơn!
Lăng Lan cũng không biết, ngày lành của cô sắp hết và chuẩn bị tiếp nhận một đợt tàn phá, tra tấn mới từ không gian học tập. Lúc này cô chính là đang khẩn trương nhìn về phía cổng lớn của biệt thự, chờ bọn Tề Long đến, hôm nay cô không chỉ mời bọn họ mà còn mời tất cả những thành viên khác của tổ 072 trước đây, và thêm một Lâm Trung Khanh mới gia nhập.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống Lăng Lan mời bạn học về nhà, người luôn luôn bình tĩnh như cô lúc này cũng không bình tĩnh được, có chút hoảng hốt lo lắng.
“Lan lão Đại, chúng tớ ở đây!” Giọng nói này chắc chắn là của Tề Long to họng kia, Lăng Lan đi ra khỏi hoa viên thì nhìn thấy mấy người mặc đồng phục màu đỏ và màu trắng xuất hiện cách cô khoảng trăm mét, người đi đầu đang không ngừng múa máy tay chân hấp dẫn sự chú ý của cô-Tề Long.
Ở phía sau cũng có một cô gái đang đưa tay lên sang sảng cười chào cô, người được mệnh dân “bà đàn ông” Hàn Tục Nhã, mà Lạc Triều theo sát Hàn Tục Nhã, mắc cỡ đỏ mặt cố gắng lôi kéo góc áo bạn mình, nhắc nhở Hàn Tục Nhã phải bảo trì rụt rè một chút.
Nguyên Du Vân, La Thiếu Tân, Hà Triêu Dương, Lý Tinh Hoằng bốn người vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Lăng Lan, một bộ muốn tiếp đón lại không dám chạy tới, từ khi bọn Lăng Lan đi tinh cầu Ma Thú học tập, bọn họ đã nửa năm rồi không gặp nhau.