Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 177 : Lão quái vật Mộc Thủy Thanh!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Nói xong, Mộc Thủy Thanh nghiêm túc cảm ứng khí kình trong cơ thể Lăng Lan, trên mặt thoáng hiện lên tia sáng kỳ dị: “Tốt, quả nhiên không hổ là con của Lăng Tiêu, không nghĩ tới mới tuổi này đã lên đến khí kình đỉnh……” Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lăng Lan có thể may mắn tránh thoát một kiếp này, có thể tên cao thủ lĩnh vực kia không nghĩ tới Lăng Lan đã đạt tới trình độ này nên ngay từ đầu cũng không toàn lực ứng phó, vì vậy Lăng Lan mới có một đường sinh cơ, thuận lợi thoát chết.



Mộc Thủy Thanh ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lăng Lan đang nằm trong khoang an dưỡng, không thể không nói Lăng Lan thật sự đã gặp may mắn vô cùng, ông vừa định đóng cửa khoang an dưỡng thì đột nhiên cảm ứng được khí kình của Lăng Lan đang vận chuyển chậm rãi bỗng nhanh hơn, khí kình đang nhanh chóng tích lũy…… Chẳng lẽ lúc này Lăng Lan muốn đi vào đỉnh hậu kỳ sao? Nếu đúng như vậy thì quả thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời mà.



Mộc Thủy Thanh nhẹ nhàng đóng cửa khoang an dưỡng lại rồi nhắc nhở Lam Lạc Phượng: “Trong khoảng thời gian này nhớ đừng mở khoang an dưỡng, đứa nhỏ này phúc duyên thâm hậu, dưới đại nạn như vậy mà có thể nâng cao thực lực, có lẽ thương thế trên người nó sẽ được lành lại nhanh chóng nhờ lần nâng cao thực lực này.”



Mộc Thủy Thanh nói vậy làm trong lòng Lam Lạc Phượng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng Lăng Nhất Nam đã khẳng định rằng thương thế của Lăng Lan thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, lo lắng không thôi. Nhưng Mộc Thủy Thanh không giống vây, ông là đạo sư mà Lăng Tiêu cực kỳ tôn kính, ông nói thì chắc chắn không sai.



Mộc Thủy Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lần này, sau khi thương thế lành, cô để cho Lăng Lan tạm thời nghỉ học trở về nhà cũ Lăng gia đi, những gì cần dạy học viện này đã dạy xong rồi, tới lúc để nó đi theo tôi học….”



“A……” Lam Lạc Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ vâng, con đã biết, cám ơn thầy Mộc!”



Lam Lạc Phượng nhớ Lăng Tiêu từng nói qua với cô rằng anh (Lăng Tiêu) có thể thuận lợi thăng đến thần cấp sư sĩ chính là nhờ những dạy dỗ mà thầy Mộc Thủy Thanh này truyền lại, chỉ là Lăng Tiêu chưa bao giờ nói quá nhiều về những gì đã được học này. Bây giờ Mộc Thủy Thanh muốn nhận Lăng Lan thì không thể nghi ngờ tương lai Lăng Lan nhất định sẽ phát triển không ngừng.



Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lam Lạc Phượng, Mộc Thủy Thanh không khỏi mà nhớ tới người học trò kiệt xuất nhất của mình, biểu tình không tránh được buồn bã. Ông còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu mình đã mừng rỡ như điên thế nào, cho rằng đối phương có thể nhận tất cả truyền thừa của mình, có một đệ tử như vậy, kiếp này ông cung không tiếc nuối.



Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại chết sớm, sớm điêu tàn trên thế giới này khiến ông đau lòng đồng thời nghi ngờ trời cao có phải không cho thiên tài yêu nghiệt tồn tại hay không…… Tâm ông như tro tàn, vì thế liền lựa chọn ở nhà cũ của Lăng Tiêu bế quan, từ đây không hỏi thế sự.



Lúc này đây, nếu không phải Lăng Tần quỳ gối trước cửa đau khổ cầu xin ông ra mặt cứu trợ huyết mạch duy nhất của Lăng Tiêu, thì ông cũng sẽ không xúc động mà lựa chọn xuất quan. Trên thực tế, ông cũng rất muốn nhìn một chút đứa con mà Lăng Tiêu lưu lại ……
“Nhờ phúc của ngài, bây giờ đang nằm ở khoang an dưỡng, thiếu chút nữa mất mạng.” Lam Lạc Phượng lời nói bén nhọn, căn bản không cho viện trưởng một chút tình cảm.



“Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt!” Học sinh xảy ra chuyện trong học viện, như vậy học viện bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, vieejnc trưởng chỉ có thể nén giận trong lòng để nhận lửa giận của mẹ Lam.



“Đối phương là cao thủ lĩnh vực cấp nguyên tố thủy, mặc trang phục giáo viên học viện…… Diệp Nhất Phàm, cậu có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Một giọng nói tái nhợt từ trên đại sảnh truyền xuống, viện trưởng tâm thần vừa động, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một ông lão tóc trắng xoá, gầy nhưng rắn chắc chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống, bước đi thong thả lại kiên định.



Vừa nhìn thấy người này, viện trưởng giống như bị sét đánh, lập tức nhảy dựng lên cung kính nói: “Mộc đạo sư!”



“Hừ, còn nhớ rõ tôi là đạo sư của cậu sao? Tôi cho rằng cậu đã quên mất rồi chứ……” Mộc Thủy Thanh bất mãn mà hừ lạnh một tiếng, Diệp Nhất Phàm cũng là một đệ tử ưu tú của ông, chỉ là càng về sau, lý niệm bất đồng, liền càng lúc càng xa cách.



Viện trưởng âm thầm mà lau cái trán mồ hôi lạnh, sắc mặt biến hóa không chừng, nháy mắt liên tục rồi suy nghĩ sâu xa. Mộc Thủy Thanh là đạo sư vỡ lòng khi ông còn thiếu niên, từ năm mươi năm trước đã là cao thủ cấp bậc lĩnh vực, nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã tiến vào một đẳng cấp mới……



Viện trưởng là người hay nghĩ nhiều, nhìn thấy Mộc Thủy Thanh xuất hiện ở chỗ này liền bắt đầu hoài nghi hai cao thủ cường giả không biết kia có phải là do Mộc Thủy Thanh biến ảo ra hay không? Dù sao, trong truyền thuyết, cao thủ thần vực là có thể tùy ý biến ảo ra bất cứ nguyên tố năng lượng nào……



Kỳ thật, không thể trách viện trưởng nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ông, Lăng Lan cho dù mạnh như thế nào thì cũng chỉ là một một thiếu niên, căn bản không có khả năng ngăn cản được một kích của cao thủ lĩnh vực, nếu không có Mộc Thủy Thanh ra tay cứu, Lăng Lan tuyệt đối không có khả năng thoát được từ tay một cao thủ lĩnh vực.



Một cao thủ lĩnh vực muốn giết một đồng quân sinh thì dễ giống như nghiền chết con kiến vậy, làm sao có thể dễ dàng cho Lăng Lan có cơ hội sống sót.