Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 197 : Vận mệnh bị quyết định!

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Lăng Tiêu sau khi xác định không làm tổn thương đến Lam Lạc Phượng thì mới đem Lam Lạc Phượng ôm chặt trong lòng liên tục nói xin lỗi: “Lạc Phượng, xin lỗi, la do anh không tốt, anh không nên nổi giận….”



Bị Lăng Tiêu ôm chặt vào lòng, Lam Lạc Phượng cố gắng giãy giụa vài cái, phát hiện không thể động đậy nữa thì rốt cuộc thất sắc khóc to: “Anh tên chết tiệt này, rời đi mười bảy năm không trở lại còn chưa tính, vì sao vừa về mà dám ức hiếp mẹ con tôi? Ai cho phép?”



Lăng Tiêu nhanh chóng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là anh sai! Đều là anh sai!”



“Đương nhiên là anh sai rồi!” Làm vợ, Lam Lạc Phượng sẽ nói chuyện giảng chút đạo lý, nhưng làm mẹ, dám ức hiếp con cô thì tuyệt đối là không thể nói chuyện.



Lăng Tiêu lúc này nào dám nói cái gì, chỉ có thể liên thanh nói: “Đúng, đúng, đúng, khẳng định là anh sai!”



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------



Lăng Lan rốt cuộc minh bạch như thế nào gọi là anh hùng khí đoản! Đối mặt với người mẹ bưu hãn như thế, cha Lăng cũng chỉ có thể khí đoản mà thôi. Bất quá từ trên nét mặt của Lăng Tiêu, Lăng Lan rõ ràng nhìn ra ông là thật sự vui vẻ chịu đựng, điều này cũng cho thấy những gì ông nói với cô đều là sự thật.



Lăng Lan thấy thế thở dài trong lòng, nhẹ nhõm một hơi, có thể nhìn thấy cha mẹ tương thân tương ái, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng.



Bất quá, lúc cô nhìn thấy hai người trước mắt vẫn không có ý muốn tách ra như cũ thì liền nhịn không được cái trán hắc tuyến, này, cũng phải chú ý hình tượng quang huy của hai người một chút chứ, ở đây còn có người ngoài mà. Vì thế Lăng Lan nặng nề mà ho khan một chút nhắc nhở: “Có lẽ, chúng ta hẳn là ngồi xuống để nói chuyện một chút nhỉ?”



Lam Lạc Phượng bừng tỉnh, vẻ mặt ngượng ngùng mà đem Lăng Tiêu đẩy ra ngoài. Bà vội đi đến bên người Lăng Lan, lôi kéo tay Lăng Lan vẻ mặt kiêu ngạo mà nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, đây là con của chúng ta Lăng Lan, nó là số một!” Trong lời nói lộ ra đắc ý, trên mặt cũng biểu hiện vẻ kiêu ngạo của người mẹ.



Lăng Tiêu cười gật đầu: “Ừm, anh biết, Lăng Lan, con trai anh quả thật là xuất sắc!” Tuy rằng Lăng Lan cũng đủ xuất sắc nhưng Lăng Tiêu cho rằng đối với con trai nhất định không được quá đề cao, không thể giống như con gái mà nâng trong lòng bàn tay được. Nói thật ông thật hy vọng có thể có một người con gái giống như Lạc Phượng vậy…… Bất quá cũng không lo lắng, về sau ông có thể tiếp tục nổ lực.



Lam Lạc Phượng lắc lắc tay Lăng Lan hạnh phúc mà cười nói: “Lăng Lan, ông ấy chính là cha con, Lăng Tiêu, có phải rất tuyệt hay không?” Trên khuôn mặt tràn ngập vẻ chờ mong, chờ mong Lăng Lan nhận Lăng Tiêu rồi gọi ông một tiếng cha.



Lăng Lan gật đầu nhàn nhạt nói: “Dạ. Ánh mắt của mẹ thật không tệ.” Nhưng gọi một tiếng cha kia, cô như thế nào cũng không gọi ra tiếng được.




Lăng Tiêu tức khắc hiểu ra. Lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quyền kế thừa, cho dù Lam Lạc Phượng thật sự muốn nhường thì những kẻ trong Lăng thị cũng sẽ vì ngăn ngừa hậu hoạn mà làm tổn hại đến Lam Lạc Phượng, rồi lặng yên xử lý Lăng Lan. Chỉ có Lăng Lan nhận được quyền kế thừa, được quân bộ chú ý và bảo hộ thì mới có thể an toàn mà sống sót. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lam Lạc Phượng lại lựa chọn làm như vậy. Nói đến cùng cũng là do Lăng Tiêu ông sai.



Lăng Tiêu yêu thương mà ôm lấy Lam Lạc Phượng không khỏi cảm kích nói: “Lạc Phượng, cám ơn em bảo hộ con gái của chúng ta.”



Lam Lạc Phượng hung hăng mà đánh ngực Lăng Tiêu, trong miệng lại ưu sầu nói: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”



Lăng Tiêu khổ tâm, bởi vì để con có thể vào học ở trường quân giáo, ông đã bất chấp thủ đoạn, nếu bây giờ đột nhiên nói không đi nữa thì nhất định nguyên soái sẽ nghi ngờ, bởi vì ông đã an bài mọi chuyện rất hoàn mỹ, căn bản chặn hết lý do không thể đi học.



Rất có thể như vậy càng khiến bọn họ chú ý Lăng Lan, nếu Lăng Lan luôn luôn biểu hiện ăn chơi trác tang còn có thể lấy cớ nhân cách để đi chịu khổ, nhưng cố tình Lăng Lan ở học viện đồng quân biểu hiện ưu tú hơn thường, đã trở thành tài năng trong mắt tất cả mọi người…..



Nếu như không đi học thì mọi người nhất định sẽ đoán già đoán non, thậm chí sẽ đặt Lăng Lan dưới tầm mắt theo dõi của quân bộ, như vậy tuyệt đối không có lợi cho Lăng Lan. Thế nhưng nếu vào trường đệ nhất nam tử quân giáo thì phải làm sao để không ai biết giới tính thật của Lăng Lan đây…..



Lăng Tiêu bỗng nhờ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Lan, cả khuôn mặt trương ra vẻ đẹp lạnh lùng, quanh thân không hề tồn tại hơi thở của con gái, nói thật, nếu ông và Lăng Lan đứng chung một chỗ mà đoán xem ai trong hai người là con gái thì có khi số người nghĩ ông là con gái còn nhiều hơn Lăng Lan, chỉ như vậy thôi cũng có thể thấy cảnh giới giả trang thành con trai của Lăng Lan đã đạt tới thần kỳ.



Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu không tránh được muốn bội phục việc Lam Lạc Phượng giáo dục con gái giả thành đàn ông quá mức thành công, mười sáu năm qua thế nhưng không ai phát hiện dị thường, bao gồm cả nguyên soái và ông đều cho rằng Lăng Lan chính là con trai.



Trong đầu Lăng Tiêu bắt đầu nhanh chóng tính toán những khả năng có thể tiết lộ giới tính thật của Lăng Lan rồi đưa ra đối sách tương đối để giải quyết. Cuối cùng ông phát hiện, nếu cậu điều khiển mọi chuyện thật hoàn hảo thì khả năng Lăng Lan thoát khỏi nguy cơ này là rất cao, sẽ không bị người khác phát hiện. Chỉ cần Lăng Lan thuận lợi tốt nghiệp từ trường quân giáo thì Lăng Tiêu tin, bằng thủ đoạn của mình, ông hoàn toàn có thể cấp cho Lăng Lan nhiều thân phận, để Lăng Lan có thể hoàn mỹ mà sử dụng thân phận con gái để sống ở quân đoàn 23….



Dù sao như vậy cũng tốt hơn so với việc đặt Lăng Lan dưới tầm mắt của quân bộ! Lăng Tiêu nháy mắt quyết định vẫn nên để Lăng Lan tiến vào trường đệ nhất nam tử quân giáo học.



Lăng Tiêu tuy rằng quyết định như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình chính tay đẩy con gái bảo bối của mình vào trong sào huyệt của lang sói thì cảm thấy đau lòng và hối hận vô cùng, cảm giác như có gì đè nặng lòng khiến ông thiếu chút ho ra máu.



Ông nhịn không được xiết chặt nắm tay mình trong lòng thầm mắng: Nếu có thằng nhóc không sợ chết nào dám nhúng chàm con gái bảo bối của ông, ông nhất định phải đem đối phương bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!!