Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 212 : Ngụy trang lẻn vào!

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Lăng Lan dừng bước vung tay phải lên, học sinh của Học viện Đồng quân trung tâm hết sức ăn ý vọt sang một bên, dựa sát vào tường. Tiểu đội của Cao Tấn Vân mặc dù phản ứng hơi chậm một chút nhưng không có xuất hiện hỗn loạn, chỉ là một đội viên trong lúc né tránh động tác không được nhẹ nhàng cho lắm nên hơi khó coi.



Điều này lộ ra sự cao thấp của đoàn đội khiến Cao Tấn Vân hơi xấu hổ, cậu ta âm thầm thề, sau khi nhập học xong phải thao luyện tiểu đội của mình một trận để lần sau không mất mặt trước Lăng Lan.



Lăng Lan lặng lẽ yêu cầu học sinh đứng yên chỗ này còn bản thân cô thì lắc mình linh hoạt đi đến trước cửa phòng trung tâm điều khiển. Cửa bị đóng kín, yêu cầu mật mã mỗi khi ra vô.



"Tiểu Tứ, bên trong có bao nhiêu người?” Cô âm thầm hỏi Tiểu Tứ.



“Có năm mươi ba nhân viên công tác và mười hộ vệ” Tiểu Tứ đem hình ảnh bên trong phòng hiện ra trong đầu Lăng Lan.



“Nhân số họ đông quá, nếu mạnh mẽ xông vào sẽ khó khống chế toàn diện, dễ bị đối phương đem thông tin truyền ra ngoài”. Cô nhíu mày khi phát hiện tình huống có phần ngoài ý muốn. Cứ tưởng đến giờ cơm thì nhân viên bên trong sẽ rồi đi không ít, không nghĩ đến bên trong cũng không bớt bao nhiêu.



“Lão đại, ta lập tức phong tỏa thiết bị liên lạc của bọn họ nhé” Tiểu Tứ kích động, đây chính là lúc nó thi triển oai phong nha, phải làm cho lão đại biết nó luôn luôn hữu dụng chứ.



"Còn vũ khí thì sao?” Cô liếc mắt nhìn tiểu Tứ  đang rung đùi đắc ý, nhất thời khiến sự kiêu ngạo của nó bị đè ép hết cỡ. Cũng đúng, mấy nhân viên công tác bên trong trên người đều được trang bị súng ánh sáng, nếu bọn họ lao vào thì đối phương nhất định sẽ rút súng ra bắn theo phản xạ, nếu không cẩn thận, có khi mấy người bạn học bên cô sẽ chết ở chỗ này.



Cô không tin trong tình huống bị tấn công bất thình lình, những nhân viên này vẫn còn bình tĩnh phán đoán, lỡ họ theo phản ứng tự vệ bắn ra thì... nếu có một đồng học nào hy sinh ở đây thì cô thật sự sẽ cắn rứt cả đời.



Tiểu Tứ bị Lăng Lan đả kích nghiêm trọng, chỉ có thể trở về ngồi xổm vẽ vòng tròn, tự mình tự kỷ…


Thời điểm cậu khó khăn nhất, Lăng Lan đã ra tay tương trợ, lúc cậu gia nhập tiểu đội động cơ cũng không đơn thuần, nhưng Lăng Lan vẫn giúp cậu bảo vệ tôn nghiêm, có cơ hội vẫn giúp cậu trở nên mạnh mẽ. Lâm Trung Khanh biết rõ, cả đời này cậu sẽ là tùy tùng của Lan lão Đại.



Ánh mắt Lâm Trung Khanh trở nên kiên định, từ khi gia nhập tiểu đội của Lăng Lan, cậu luôn luôn chuẩn bị cho ngày này. Một khi đã như vậy thì cần gì phải khẩn trương? Có lẽ vì tự mình khuyên nhủ có tác dụng nên cảm xúc căng thẳng thoáng cái biến mất, cả người trở nên dửng dưng tự nhiên.



Cậu vươn tay phải nhập đoạn mật mã vừa nãy. “Két!” Cánh cửa vang một tiếng, sau đó tự động trượt sang trái lộ ra một thông đạo rộng khoảng một mét rưỡi.



Người bên trong nghe được tiếng vang theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy là nhân viên hộ vệ của phi thuyền liền thả lỏng tâm tình, tiếp tục làm công việc dang dở trong tay, chỉ có một nhân viên hộ vệ đứng gần cửa kinh ngạc hỏi “Ủa, sao các anh vào được? Bên ngoài xảy ra chuyện gì hay sao?”



Lâm Trung Khanh bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy! Chúng tôi có chuyện cần báo cáo”



Hộ vệ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút liên lạc khí hô to “Đội trưởng, tiểu đội trưởng tiểu đội canh gác nói bên ngoài có sự cố, muốn báo cáo với anh”



"Bảo cậu ta đến đây đi!” Trong liên lạc khí vang lên một âm thanh thô ráp.



"Vâng, đội trưởng!" Hộ vệ ngắt liên lạc khí chỉ vào một hướng nói “Đội trưởng ở chỗ đó, anh trực tiếp vào đi”



"Cám ơn!" Lâm Trung Khanh lễ phép nói lời cảm tạ, trong lòng lại vui sướng hô vang yes thật to, không nghĩ đến nội bộ phi thuyền lại lơi lỏng như thế, không xác nhận thân phận đã cho cậu nghênh ngang đi vào.



Cậu nhanh chóng đánh mắt cho một đội trưởng trong nhóm, sau đó đi nhanh về hướng vừa chỉ, cậu rất rõ ràng, hiện tại phải tranh thủ thời gian, không thể lãng phí bất cứ giây phút nào được, bởi vì lúc nào cũng có khả năng bại lộ hành tung.