Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 250 : Mở ra thiên phú!
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Mới vừa rồi Lạc Lãng trông có vẻ chiếm ưu thế, nhưng sự chênh lệch về thực lực khiến cậu không thể nào chiếm hết được thượng phong. Ngược lại, đối phương thoạt nhìn giống như bị thất thế, nhưng lại có thể phá được đòn đánh của Lạc Lãng, như vậy hai người lại khôi phục trạng thái như lúc đầu một lần nữa.
Lăng Lan đã nhìn ra, đương nhiên thân là người trong trận chiến, Lạc Lãng cũng biết sau một kích vừa rồi mình không còn chiếm được thượng phong nữa, cậu không lựa chọn tiếp tục tấn công bằng sức mạnh nữa mà cẩn thận lựa chọn thủ thế, hai người lại giằng co lần nữa.
Đường Ngọc đứng ở một bên nhìn thấy động tác của Lạc Lãng thì không khỏi âm thầm gật đầu. Học sinh năm nhất này cũng không bởi vì ưu thế lúc đầu mà tự tin mù quáng, biết thay đổi để phù hợp với từng trường hợp, tình thế, phát hiện ưu thế của mình không còn thì nhanh chóng thủ thế. Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy học sinh đó bình tĩnh, lý trí như thế nào. Đây tuyệt đối một hạt giống chiến sĩ vô cùng tốt.
Đường Ngọc càng nhìn Lạc Lãng càng thích, hiện tại, điều duy nhất ảnh hưởng đến việc Lạc Lãng trở thành một cơ giáp sĩ ưu tú chính là thân thể gầy yếu kia, Đường Ngọc nhịn không được nghĩ xem có nên đi tìm ông bạn già ở viện nghiên cứu gen xin mấy lọ kích phát gen mới hay không, ông nghe nói hiệu quả của mấy sản phẩm mới đó còn tốt hơn loại thuốc kích phát gen tốt nhất đang lưu hành ngoài thị trường bây giờ…
Làm trọng tài, Đường Ngọc đương nhiên có thể phân tán sức tập trung để suy nghĩ việc khác, nhưng với hai người đang đứng trên lôi đài, Lạc Lãng và Tề Á thoạt nhìn có vẻ đang đề phòng như ban đầu nhưng thực chất hai người đang chuẩn bị cho đòn công kích tiếp theo. Nếu Lạc Lãng xúc động lựa chọn tấn công bằng sức mạnh lần nữa thì rất có thể sẽ bị đối thủ nắm lấy cơ hội, một chiêu làm bị thương chính mình, nhưng Lạc Lãng rất cẩn thận, không hành động giống như Tề Á suy nghĩ, điều này làm cho Tề Á không khỏi thầm mắng một tiếng, tức giận tân sinh năm nay không khỏi quá cẩn thận.
Nhìn thần thái và động tác của Lạc Lãng, Tề Á biết muốn chờ Lạc Lãng chủ động tấn công lần nữa là không có khả năng. Bây giờ Tề Á chỉ có hai con đường, một là cùng Lạc Lãng đấu kiên nhẫn, xem ai không chịu nổi mà chủ động công kích, hai chính là Tề Á tự mình chủ động công kích.
Hai con đường này Tề Á cơ hồ không cần thời gian tự hỏi liền lựa chọn con đường thứ hai, chủ động tấn công, bởi vì hắn không muốn cùng Lạc Lãng tiếp tục giằng co, hắn cho rằng đây là một sự sỉ nhục đối hắn. Hắn cho rằng sạch sẽ lưu loát đem đối phương KO mới phù hợp với thực lực của mình, mới có thể đánh ra khí thế thuộc về Lôi Đình.
Đương nhiên làm hắn lựa chọn chủ động công kích cũng vì lần cứng đối cứng vừa rồi đã giúp hắn biết cấp bậc thể thuật thật sự của Lạc Lãng. Nếu so sánh với hắn thì rõ ràng yếu hơn rất nhiều, hẳn là vừa mới tiến vào sơ giai khí kình. Chuyện vượt qua đối thủ kém mình ba cấp đối với hắn là việc nắm chắc trong lòng bàn tay. Khí kình cấp không giống với những cấp bậc trước nó, mỗi cấp bậc chỉ kém nhau chút xíu nên khả năng bị nghịch tập là hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng khi tới cấp khí kình, chỉ chênh lệch một cấp bậc cũng có thể áp chết đối thủ.
Trong lòng có chủ ý, Tề Á đột nhiên nhào tới. Chớp mắt liền tới trước mặt Lạc Lãng. Một quyền vừa mạnh vừa có lực trực tiếp đánh tới.
“Ha ha, bị tao nói trúng rồi chứ gì……” Tề Á ác độc mà thêm vào một câu sau đó dùng toàn lực vào đùi phải, đá vào be sườn Lạc Lãng….
Tất cả mọi người cho rằng Lạc Lãng sẽ né tránh lần nữa nhưng, lần này Lạc Lãng đột nhiên dừng hành động, đầu cúi xuống. Mắt thấy đòn tấn công hung ác của Tề Á sắp đụng trúng vào sườn mình thì tay trái Lạc Lãng duỗi ra, trực tiếp bắt được cổ chân phải của Tề Á.
Tề Long đang xem trận đấu dưới đài đột nhiên đứng lên, sắc mặt đại biến nói: “Không tốt!”
Động tác đột ngột này của cậu làm Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt ngạc nhiên nhìn qua, bất quá vừa lúc này toàn trường vang lên tiếng kinh hô cảm thán khiến cho tầm mắt của bọn họ lại bị kéo về phía lôi đài. Chỉ có Lăng Lan là như đã biết được cái gì kéo Tề Long ngồi xuống, thấp giọng cảnh cáo nói: “Nhỏ giọng một chút!”
Tề Long phản ứng lại liền vội ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ, cậu dựa hẳn vào bên người Lăng Lan nói nhỏ vào tai: “Lão đại, Lạc Lãng mở ra thiên phú.” Cậu không thể tưởng được Lạc Lãng lại dám ở trên lôi đài không màng tất cả mà mở ra thiên phú, đến tột cùng đối phương đã nói gì mà có thể chọc giận cậu ta chứ?
Tuy rằng Tề Á nói chuyện thanh âm thật nhẹ, những người ngồi xem phía dưới không thể nghe được người bên trên đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn miệng của đối phương không ngừng mấp máy và sắc mặt của Lạc Lãng càng lúc càng kích động, Tề Long biết chắc đối phương đang đã nói gì đó khiến Lạc Lãng mất bình tĩnh, nếu không, dựa vào tính cách của Lạc Lãng, Lạc Lãng chắc chắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của Lăng Lan, tự ý mở ra thiên phú.
Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời: “Tớ biết!”
Theo một câu này, hơi thở trên người Lăng Lan trở nên lạnh lẽo vô cùng, thậm chí có một loại sát ý ẩn ẩn lộ ra, may mắn cổ hơi này chỉ xuất hiện trên người Lăng Lan trong chớp mắt rồi biến mất nên trừ những người ở gần có thể cảm nhận ra, những người khác cũng không chú ý tới. Chỉ có Đường Ngọc ở trên lôi đài kinh nghi liếc mắt nhìn về phía bên đó một cái, bất quá cũng nhanh chóng quay lại nhìn về phía lôi đài.