Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 254 : Tôi lấy cậu làm vinh dự!
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Lý Anh Kiệt đột biến khí thế làm Tống Liêm Lộ cả kinh, vốn muốn nhào tới tấn công liền thả chậm tốc độ lại. Lúc này Lý Anh Kiệt dành được thời gian liền nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tiếp tục giằng có với Tống Liêm Lộ.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt thượng tá Đường Ngọc lộ ra một tia cười khẽ, tuyển thủ này của đoàn Tân sinh cũng không tồi, tuy rằng ngay từ đầu biểu hiện không tốt nhưng cuối cùng vẫn thích ứng được, cũng chỉ có người như vậy mới xứng là đồng đội của Lạc Lãng…. Trong lòng của thượng tá Đường Ngọc bất tri bất giác đã hướng về phía đoàn Tân sinh.
Ánh mắt Lý Anh Kiệt hung ác mà nhìn Tống Liêm Lộ, lúc này cậu chỉ nghĩ làm cách nào để cắn được một khối thịt trên người đối phương, giống như một con sói đói mà tàn nhẫn, chuẩn bị làm một trận cuối cùng.
Ánh mắt hung ác của Lý Anh Kiệt làm cho Tống Liêm Lộ cảm thấy căng thẳng, sắc mặt hắn ngưng trọng, cho dù đã biết phần thắng nằm chắc trong tay nhưng bây giờ hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhìn đối phương lập tức trở nên chần chờ cẩn thận, khóe miệng Lý Anh Kiệt lộ nụ cười tự giễu. Hóa ra lúc mình trở nên kiên định, quyết đoán thì khí thế của đối phương cũng sẽ bị thay đổi, hóa ra nguyên nhân trước đây mình không thể tránh được thất bại chính là bởi vì chính mình.
Nụ cười tự giễu của Lý Anh Kiệt chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, lần thứ hai khôi phục lại vẻ ngạo khí và kiêu ngạo, vốn có gương mặt tuấn tú nhưng lúc nào cũng ra vẻ nên khiến cho mọi người chán ghét nay cũng thay đổi. Thần thái có khi cũng ảnh hướng đến vẻ ngoài của một người.
Bất quá, giờ phút này, những người đang theo dõi trận đấu không ai để ý đến thần thái thay đổi của Lý Anh Kiệt, tất cả bọn họ đều đang tập trung vào đòn đánh vô cùng độc đáo đang được bày ra trên lôi đài.
Chỉ thấy cánh tay duy nhất còn có thể cử động của Lý Anh Kiệt hơi hơi giơ lên về phía trước, ngón tay uốn éo tạo thành một hình dạng kỳ dị, giống như câu (móc câu cá) nhưng không phải là câu, giống như quyền nhưng không phải là quyền. Cũng không biết nói sao nhưng động tác này vừa xuất hiện thì tất cả mọi người vô pháp khống chế mà bị nó hấp dẫn.
“Hả, đây là chiêu thức gì?” Nhìn thấy tư thế không giống với người thường này, Vân Tu ngồi trong khu ghế lô nhịn không được kinh ngạc hỏi bạn tốt Lý Thì Du bên cạnh.
“Thằng nhóc này, thế nhưng dám dùng đến chiêu đó.” Biểu tình Lý Thì Du tức khắc hòa hoãn, vừa rồi lúc Lý Anh Kiệt bị đánh giống như chó nhà có tang thì sắc mặt của Lý Thì Du trở nên khó coi vô cùng.
Đương nhiên, Lý Thì Du cũng rõ ràng Lý Anh Kiệt không phải không thể né tránh, một thoáng lung lay vừa rồi Lý Thì Du biết rõ đó chỉ là dụ chiêu, bởi vì Lý gia quả thật có một tổ hợp chiêu thức như vậy, anh ta không nghĩ tới Lý Anh Kiệt sẽ dùng cách chịu thương chính mình để phản kích đã thương đối phương. Tuy Lý Thì Du cho rằng cách này có chút không đáng, nhưng anh ta không thể không thừa nhận Lý Anh Kiệt muốn đánh cho đối phương bị thương nặng thì chỉ có thể lựa chọn như vậy, dù sao nếu bây giờ Lý Anh Kiệt lựa chọn né tránh thì đối phương cũng có cơ hội né tránh sát chiêu của Lý Anh Kiệt ……
“Thằng nhóc này so trước kia hung ác hơn nhiều.” Không chỉ có đối người khác mà còn là đối với chính mình, đều hạ ngoan tay, thằng nhóc này lại trưởng thành hơn một chút rồi, chỉ là không biết loại trưởng thành này là tốt hay là xấu. Lý Thì Du có chút buồn bã nói thầm.
Trên lôi đài, Lý Anh Kiệt biết chính mình đang cười, bởi vì cậu đã đánh cho đối thủ trọng thương, sát chiêu của Lý gia cũng đủ làm đối phương ăn một quả đau đớn, cậu vì chính mình báo thù, cho dù thi đấu không thắng thì cậu cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì cậu tin tưởng những người đồng bọn còn lại nhất định sẽ dành chiến thắng trở về.
Lý Anh Kiệt kỳ thật đã tới cực hạn, cậu cảm thấy đầu váng mắt hoa, đây là dấu hiệu cho việc mất máu quá nhiều. Cậu biết mình sắp ngã xuống, sau đó được đưa đi cứu trị, nhưng cậu không biết vì sao mình lại không muốn ngã xuống như vậy, cậu muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lan lão Đại lúc này, muốn nhìn vẻ mặt của người đó như thế nào, nhưng…cố tình cậu lại không còn đủ khí lực để quay đầu lại…
Thật đáng tiếc, lúc này không nhìn được biểu tình của Lan lão đại, không biết cậu ấy có thể vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình hay không? Lý Anh Kiệt chua xót mà thầm nghĩ, hóa ra mày hy vọng nhận được sự chấp thuận của Lan lão đại đến thế…
“Lý Anh Kiệt, hôm nay tôi lấy cậu làm vinh dự!” Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Lăng Lan vang lên bên tai Lý Anh Kiệt, thanh âm này như là hồi đánh cho tinh thần của Lý Anh Kiệt rung lên, cậu thế nhưng có thể quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo nhưng khí phách của Lan lão đại.
Lăng Lan lúc này lại lần nữa đi tới bên cạnh lôi đài, cho dù trên mặt vẫn bình thường như cũ nhưng Lý Anh Kiệt lại cảm giác được chân ý trong lời nói đó……
Như vậy liền tốt, như vậy liền quá tốt! Lý Anh Kiệt thỏa mãn nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, cả người ngã ra sau té xuống đất. Bất quá có một người rất nhanh liền tiếp được cậu, đó chính là trọng tài trong loạt trận thi đấu này, Đường Ngọc thượng tá.
Thượng tá Đường Ngọc vừa thấy tình huống của Lý Anh Kiệt liền biết đối phương đã hoàn toàn hôn mê không thể tái chiến, hơn nữa tình huống còn đặc biệt nguy hiểm, bởi vì máu từ khóe miệng của Lý Anh Kiệt lúc này vẫn như cũ không ngừng chảy ra bên ngoài.