Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 274 : Đoàn cơ giáp Thiên Cơ
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Vĩnh Quang nghe gã thanh niên mặc đồng phục trắng nói vậy liền cười khổ: "Tôi bị trói thế này thì làm sao thao tác được? Tối thiểu cũng phải cởi trói ở tay ra đã chứ." Anh ta quay sang Lạc Lãng, "Nếu anh Hi đã nói như vậy thì trước hết cậu cởi trói tay cho tôi đã, lúc đó tôi mới có tay mà hủy bỏ lệnh cấm được."
Gã thanh niên mặc đồng phục trắng nhìn Lạc Lãng đầy mong chờ.
Lạc Lãng hơi chần chừ, cậu thoáng liếc mắt về phía ba chiếc xe bay cách đó không xa, cuối cùng nói: "Không cần bỏ lệnh cấm nữa, chẳng phải bên kia còn ba chiếc xe bình thường sao? Nếu anh không ngại thì đưa cho tôi một chiếc là được."
Gã thanh niên nghe vậy liên tục gật đầu: "Không ngại, đương nhiên không ngại, ba chiếc xe này tùy ý cho cậu lựa chọn."
Lạc Lãng mỉm cười, cậu không trực tiếp chỉ định chiếc xe nào mà cẩn thận nhấc Vĩnh Quang lên, đem anh ta làm lá chắn cho mình, sau đó cẩn thận lùi về phía sau, khi khoảng cách với ba chiếc xe chỉ còn một đoạn ngắn, cậu ta đột nhiên nhảy lùi lại đến bên cạnh một chiếc xe, mạnh mẽ kéo cửa xe vẫn không quên đem Vĩnh Quang chắn ở trước người, sau đó cậu ta ngồi xuống ghế lái.
Lạc Lãng ngồi vào ghế, thấy đối phương vẫn đứng im tại chỗ không có bất kì hành động nào, lòng cậu thầm thở dài nhẹ nhõm, xem ra những người này thực sự không có ác ý, bàn tay đang nắm chặt Vĩnh Quang thoáng buông lỏng.
Ngay tại lúc này, Vĩnh Quang luôn rất phối hợp với Lạc Lãng cảm nhận được lực tay của người đang nắm mình yếu bớt, anh ta giật mạnh khỏi tay đối phương, thoát khỏi trói buộc, cả người thuận thế ngã xuống mặt đất...
Lạc Lãng kinh hãi, vừa định vươn người túm lấy đối phương thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh ma sát của máy móc vang lên rất nhỏ, ngay lập tức một tia sáng bạc nhoáng lên trước mắt cậu.
Lạc Lãng cảm nhận sự nguy hiểm trước nay chưa từng có, toàn thân đều căng thẳng. Nhờ có nhiều năm kinh nghiệm về cận chiến giúp cậu ta không luống cuống trong tình huống này, Lạc Lãng đưa chân phải đạp mạnh vào lưng Vĩnh Quang sắp ngã xuống đất khiến cơ thể anh ta bắn ra bên ngoài, còn Lạc Lãng mượn lực từ cú đá mà nghiêng người trượt vào bên trong xe bay, ý đồ né thoát tia sáng màu bạc vừa nhoáng lên kia.
Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, mặc dù Lạc Lãng phản ứng rất kịp thời nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của tia sáng bạc, tia sáng đó sượt qua cánh tay phải của Lạc Lãng, một dòng máu phụt ra vẩy đỏ lên bộ đồng phục màu xanh lá Lạc Lãng đang mặc trên người.
Tiểu Tứ lập tức trả lời: "Việc nhỏ, cứ giao cho tôi."
Vừa dứt lời, trước mặt Lăng Lan đã hiện ra vô số cửa sổ hình ảnh, nơi vườn hoa, trong phòng khách, các phòng ngủ, hành lang... Lăng Lan nhìn một lượt cũng biết đây là toàn bộ các thiết bị theo dõi của tổng bộ đoàn Thiên Cơ, quả nhiên đối với việc này Tiểu Tứ làm rất lưu loát.
Không phải thế lực nào trong trường cũng có trụ sở riêng, chỉ có bốn thế lực đứng đầu mới có tổng bộ, trường đệ nhất nam sinh quân giáo dựa theo thứ hạng để sắp xếp trụ sở hợp lý, đây chính là đặc quyền của những thế lực có thực lực mạnh mẽ trong trường. Vì những đặc quyền đó mà hàng năm, các thế lực lớn vẫn luôn cạnh tranh vô cùng tàn khốc vì bốn chiếc ghế đứng đầu đó.
Đoàn cơ giáp Thiên Cơ là thế lực đứng thứ hai trong trường nam sinh quân giáo, đương nhiên tổng bộ của họ cũng tương đối lớn, an ninh bên trong luôn được thắt chặt, qua những hình ảnh trên màn hình, Lăng Lan có thể thấy nhiều đội ngũ tuần tra thường xuyên đi lại trên các hành lang.
Lăng Lan tùy tiện nhìn lướt qua những hình ảnh đó, chủ yếu cô đang chờ đợi kết quả tìm kiếm từ Tiểu Tứ.
Thời gian từng giờ trôi qua, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh cũng kết thúc buổi học luyện tập thể năng và quay trở về, biết được tin tức của Lạc Lãng, Hàn Kế Quân nhanh chóng để Tạ Nghị liên lạc với Vũ Cảnh, sau đó cả bọn cùng ngồi trong phòng khách, kiên trì chờ đợi Lăng Lan rời khỏi thế giới ảo.
Theo sắc trời càng ngày càng mờ tối, cả bọn bắt đầu đứng ngồi khôngyên. Lan lão đại ở trong đó lâu như vậy có phải vì không tìm được tin tức nào có ích?
Tạ Nghị là người đầu tiên không kìm chế được, dù sao cậu ta cũng là người cuối cùng đi với Lạc Lãng, nếu lúc đó cậu ta tỉnh táo hơn mà nhắc nhở Lạc Lãng thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này. Vì áy náy, cậu ta còn đề nghị nhờ đoàn Tân Sinh giúp sức cùng đi tìm kiếm Lạc Lãng.
Nghe xong, Vũ Cảnh cũng cảm thấy nên làm như vậy, dù sao cậu ta cũng không muốn ngồi mãi ở chỗ này mà chẳng làm gì.