Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 312 : Gặp cướp rồi!

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Nghe Lăng Thiên Nhất Tuyến đồng ý, trong lòng Lý Lan Phong hết sức hưng phấn. Anh hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại. Lúc này anh nhất định phải thể hiện thật tốt, không thể để Thỏ con mất mặt. Anh biết, muốn đứng vững trong đội ngũ này, chỉ bằng tình bạn giữa mình và Thỏ con tuyệt đối là không đủ.



Lý Lan Phong mạnh mẽ khống chế cơ giáp phóng ra ngoài, rơi xuống sa mạc mênh mông bên dưới. Vừa hạ xuống, dưới chân liền bị cát nhanh chóng phủ lấp. Anh dùng tốc độ cao ngừng lại, với tốc độ này chỉ sợ chưa tới một phút cơ giáp sẽ bị vùi mất.



“Cơ giáp đang mặc định bản đồ sa mạc, so với tình huống thực tế là không hợp. Sức nổi quá kém, yêu cầu cần được sửa đổi. Chỉnh lại 20, không đủ, 30, vẫn chưa đủ, 40, có chút quá… chỉnh lại 37 hoặc 38, xác định 38. Lực tay cơ giáp khiếm khuyết, bổ sung hệ số lựa chọn là 10, có tình huống trì hoãn, sửa đổi thành hệ số 9, thành công. Số âm mặc định có sai lầm, cần gia tăng giá trị số âm lên 20, vẫn sai, gia tăng lên 25? Điều chỉnh về 24, xác định…” Trên kênh đội ngũ vang lên giọng nói rất nhanh của Niệm Thiên Từ Nhân, cùng với âm thanh siêu cao tốc của ngón tay khống chế như có như không của anh.



Điều này làm những thành viên khác trong tiểu đội cả kinh. Cả bọn biết đây là đại biểu cho cái gì. Chưa nói đến cái tên chỉ khống chế tùy tiện dã man thô ráp toàn dùng trực giác là Tề Long, cho dù là người có năng lực siêu cấp ưa tính toán như Hàn Kế Quân cũng không thể trong thời gian ngắn có thể thu thập tư liệu mặt đất và tiến hành chỉnh sửa tinh tế như vậy. Chỉ tiếng âm thanh gõ phím thì đối phương cũng đã đạt tới một tốc độ đáng sợ.



Vì vậy bọn Tề Long bắt đầu coi trọng Niệm Thiên Từ Nhân hơn. Tuy cả đám không dám hoài nghi mắt nhìn người của lão đại, nhưng do chưa biết năng lực của anh mà chỉ thấy vị trước mắt là một người hòa nhã khiêm tốn thôi, giờ hóa ra cũng là một thiên tài khống chế. Quả nhiên, người mà Lan lão đại nhìn trúng cũng không hề đơn giản.



Sau khi khiếp sợ qua đi, cả bọn liền bình tĩnh lại, không đợi Lăng Lan phân phó liền điều chỉnh cơ giáp theo Niệm Thiên Từ Nhân. Lúc này Lý Lan Phong đã điều chỉnh xong, chân thoải mái rút ra khỏi lớp cát sa mạc, đứng hết sức thoải mái trên thực địa chờ bon họ đến. Điều này chứng minh sự điều chỉnh của anh tuyệt đối là chuẩn xác.



Màn trình diễn này khiến cho những cơ giáp khác đang giãy dụa trong đống cát phải trợn mắt há mồm, nhưng rất nhanh liền ngộ ra, dùng phương pháp thủ công chỉnh sửa. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng nếu không hiểu rõ cơ giáp như lòng bàn tay thì không thể đạt tới trình độ như họ Lý được.




“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, mọi người đang chạy về thì nghe thấy tiếng nổ mạnh này. Âm thanh lớn vậy chỉ có vũ khí nóng của một cơ giáp nào đó bắn ra thôi.



“Đao nhọn, nhóm của cậu qua đó nhìn xem chút đi” Lăng Lan nhíu mày nói. Ở tinh cầu này mà dùng vũ khí nóng rõ ràng là rất nguy hiểm. Không khí nơi đây cơ bản có khinh khí và khí Clo, hơn nữa lại rất nóng, rất dễ xảy ra hiện tượng tự bạo. Nếu bị vụ nổ ảnh hưởng, có khả năng phát sinh phản ứng dây chuyền, không khéo lại gây ra nguy hiểm cho mọi người. Để điều tra tình huống nên Lăng Lan phái nhóm Lạc Lãng đi thám thính một phen.



Ngoài Lạc Lãng thì nhóm còn có Tạ Nghi và Lý Thì Du mà Lạc mỹ nhân tạm thời làm đội trưởng. Sau khi nghe lệnh, cả ba liền bay sang hướng phát ra âm thanh.



Không lâu sau, nhóm Lăng Lan liền nhận được video clip truyền về. Thì ra cách họ vài cây số có một đội ngũ với mười lăm thành viên đang công kích mãnh liệt một đội ngũ khác chỉ có năm người.



Đoán không lầm thì đây hẳn là một màn cướp bóc kinh điển thường phát sinh trong lúc khai hoang. Một số mạo hiểm đoàn cỡ lớn nhưng danh dự lại nhỏ rất ưa thích làm loại chuyện này. Bởi vì đi cướp dĩ nhiên là thu hoạch nhiều hơn mà khỏe hơn so với họ chân chính đi khai thác.



Mà tiểu đội năm người kia cũng không yếu, bằng không cũng sẽ không nảy sinh đánh nhau, bởi vì bình thường, nếu thấy đánh không lại thì sẽ dứt khoát bỏ lại tài nguyên, an toàn trở về là thượng sách. Vậy mà tiểu đội này lại không khuất phục, thấy không thể thoát được nên chủ động phóng ra đạn pháo, ý đồ rất rõ là muốn đồng quy vu tận với đối phương. Có điều vận khí cũng tệ quá đi, bắn rầm rầm nãy giờ mà nguyên tố xung quanh cũng không hề có dấu hiệu bạo động, vậy nên cả nhóm bị đối thủ đè đánh, ắt hẳn không bao lâu sẽ toàn quân bị diệt.