Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 345 : Chung cực vũ khí

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Phi Nguyệt



Khi văn viên mở mắt ra một lần nữa, trong đôi mắt anh không còn chút thương tâm nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng ác nghiệt đến vô tận. Địa Hư đã đem hi vọng sống sót lưu lại cho bọn anh, anh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Địa Hư giao cho, phải bảo vệ các đội viên thành công thoát khỏi đây.



Văn viên lạnh lùng nhìn kẻ địch đã bắt đầu bối rối, không để ý vết thương trên người, anh cưỡng ép khởi động hư năng lực sắp cạn kiệt trong cơ thể, điên cuồng xóa bỏ ý thức của những kẻ trước mặt, đem bọn chúng làm tế phẩm cho Địa Hư …



Hành động cưỡng ép tiêu hao rất nhiều hư năng lực, sau chuyện này chắc chắn văn viên sẽ không thể sử dụng hư năng lực trong một khoảng thời gian, nhưng anh cho rằng điều đó rất đáng giá!



Chỉ huy cùng phụ tá thấy văn viên giết sạch kẻ địch, trong lòng cả hai đều thở dài nhìn quanh một lượt các đội viên còn may mắn sống sót, tâm trạng của họ lại trở nên nặng nề, bởi vì văn viên vừa nói cho họ biết trong khoảng thời gian ngắn anh không thể sử dụng được hư năng lực, nói cách khác anh không cách nào bảo vệ cho mọi người được nữa, nếu tiếp tục ở lại nơi này chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm bởi không ai biết cái thế lực thần bí kia còn có những hư năng lực giả khác hay không.



Chỉ huy sau khi suy xét liền quyết định rút lui thật nhanh, trên đường đi không quên cho đồng đội phát đi mệnh lệnh khống chế chiếc tinh hạm kia, sau đó dựa theo kế hoạch đã định mà thoát khỏi căn cứ Tấn Long.



Mặc dù bọn họ không xác định được thế lực thần bí này đến từ phương nào, nhưng họ biết căn cứ Tấn Long đã bị đối phương khống chế, nhiệm vụ của họ coi như hoàn thành được bảy, tám phần, thêm nữa chỉ huy cũng sợ nơi đây còn có những hư năng lực giả khác, nên vì tính mệnh của các đội viên, ông phải mau chóng đưa đội mình thoát khỏi nơi đây.



Tiểu Tứ vẫn luôn âm thầm giám sát hành động của bọn họ, ngay lập tức chặn mệnh lệnh không cho chuyển đi và gửi lại một tin tức đã thi hành mệnh lệnh cho chỉ huy.



Mà lúc này, ở không cảng của căn cứ Tấn Long, những quân nhân Liên Bang đã thành công khống chế được chiếc tinh hạm kia, tất nhiên bọn họ đều không biết sở dĩ họ có thể dễ dàng khống chế tinh hạm như vậy là bởi Tiểu Tứ đã bắt được toàn bộ các hacker của Khải Rải, nếu chỉ lọt một hacker cũng sẽ dễ dàng bị kẻ địch phát hiện.



Bọn họ ở trên tinh hạm kiên nhẫn chờ chỉ huy trưởng đến, nhưng dường như tiểu đội của chỉ huy trưởng gặp vấn đề nào đó nên chỉ thấy gửi tới một đoạn thông tin yêu cầu kiên nhẫn chờ, điều này làm họ bắt đầu lo lắng bất an.
Mệnh lệnh vừa được đưa xuống, đội viên phụ trách điều khiển tinh hạm từ từ kéo cần gạt, tinh hạm chậm rãi bay lên không.



Trong lúc này, nhóm đội trưởng bên trong căn cứ Tấn Long lo lắng nhìn về phía chỉ huy tối cao của mình, chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng từ ông.



Chỉ huy tối cao tỉnh táo phóng to hình ảnh của tinh hạm, bỗng ông ra lệnh: "Mở ra chung cực vũ khí, pháo laser!"



Mệnh lệnh vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều biến sắc, có người cảm thấy không ổn, nhưng trong quân đội kỉ luật nghiêm minh, những sĩ quan cấp thấp không được phép đưa ý kiến phản đối.



Lúc này tinh hạm đã cách mặt đất vài trăm mét, chỉ cần lên tới độ cao hai nghìn mét là có thể chuyển từ tốc độ thấp sang tốc độ cao, sau đó thoát ly khỏi lực hút của tinh cầu này và đi vào không gian, đến lúc đó bọn họ mới thực sự an toàn. Bên trong phòng điều khiển trung tâm của tinh hạm, trên trán của mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, bởi ai cũng biết đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất của tinh hạm, rất dễ dàng bị vũ khí mặt đất công kích.



Đột nhiên đội viên giám sát tình hình xung quanh trợn to mắt, hoảng sợ hô lớn: "Căn cứ khởi động chung cực vũ khí rồi, chúng ta sẽ bị bắn hạ mất…"



Chỉ huy trưởng nghe vậy liền nhảy bổ tới màn hình, ông thấy ở khu vực vành đai của căn cứ có một ngọn núi nhỏ đột nhiên tách đôi, một nòng pháo khổng lồ đang từ từ trồi ra từ bên trong, mặc dù mới chỉ lộ đầu nòng pháo nhưng chỉ huy trưởng đã biết đây là thứ gì, sắc mặt ông trong nháy mắt trở nên tái mét.



Nếu tinh hạm bị bắn hạ, dù bọn họ không thực sự chết đi nhưng sẽ phục sinh lại ở bên trong căn cứ Tấn Long, không bao lâu khẳng định họ sẽ trở thành tù binh của đối phương. Chỉ huy trưởng không có lòng tin có thể dẫn dắt tiểu đội trốn thoát thành công lần thứ hai. Chờ tổng bộ phát hiện ra tình huống không ổn, tiếp tục phái người tới cứu viện thì nhanh nhất cũng phải một tháng nữa họ mới tới đây… Mà việc làm cho chỉ huy trưởng lo lắng hơn chính là trong thế lực bí ẩn đang khống chế căn cứ Tấn Long có ẩn núp hư năng lực giả, bọn họ chỉ sợ lần này thật sự phải chết ở nơi đây.



Lúc này, người phụ tá vẫn luôn yên lặng đứng đằng sau bỗng nhiên mở miệng nói: "Để tôi đi."