Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 356 : Động tay chân?

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


- Không rõ lắm, tớ chỉ suy đoán rất có thể trường quân đội đang bị địch tấn công với quy mô lớn.



Lăng Lan vừa đi vừa trả lời, hai người rất nhanh đã tới cửa phòng Lạc Lãng, Lăng Lan không cần suy nghĩ, lại lần nữa dùng chân dã man đá văng ra, nhưng sau khi Lăng Lan đi vào lại phát hiện trong phòng không có một bóng người.



Đúng lúc này, từ bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, tức tốc tấn công vào khuôn mặt Lăng Lan. Cô bình tĩnh nhấc tay phải lên, một chưởng liền chế trụ nắm tay người hung ác kia.



- Lão đại, là cậu à!



Lạc Lãng nhận ra người bắt lấy nắm tay mình chính là Lan lão đại tức khắc nhẹ nhõm thở dài một hơi, vui mừng kêu lên.



Hoá ra là tiếng động phát ra từ phòng Tề Long vừa nãy đã kinh động tới Lạc Lãng đang ngủ say, cậu cảm giác sự tình có chút không ổn, liền nhanh chóng thay quần áo, tránh phía sau vách tường. Đúng lúc cửa phòng bị đá văng, cậu liền lao tới, một quyền công kích kẻ phá cửa kia.



Lăng Lan buông nắm tay Lạc Lãng, ánh mắt lạnh lẽo nói:



- Lạc Lãng, đi thôi!



Lạc Lãng thu hồi tay, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lăng Lan liền biết đã xảy ra chuyện. Cậu không thắc mắc gì đi theo lão đại nhà mình, nhưng lại lén lút chọc chọc Tề Long. Tề Long quay đầu lại mấp máy môi:



- Là địch tập kích!



Ánh mắt Lạc Lãng đột nhiên trở nên lạnh lùng. Có thể khiến lão đại nhà mình thận trọng đến vậy, lần tập kích này tuyệt đối không tầm thường. Cậu giống Lăng Lan, cũng liên hệ đến sự tình phát sinh trong căn cứ Tấn Long hồi trước, không khỏi suy đoán có phải bọn họ đã bị phát hiện rồi chứ?



Tuy nhiên, nhìn thấy sắc mặt băng hàn của lão đại nhà mình, Lạc Lãng không dám hỏi nhiều, đi đến tầng hai, Lăng Lan ra hiệu với Tề Long, Lạc Lãng, bảo ba người tách ra hành động, chia ra đánh thức ba người Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh cùng Tạ Nghi.



Tất cả mọi người rất nhanh đều bị đánh thức, cả đội thay quần áo đâu vào đấy, nhanh chóng tập hợp trong phòng khách. Nhìn Lăng Lan trầm tư ngồi ngay ngắn trên sô pha, Tạ Nghi cùng Lâm Trung Khanh theo bản năng liếc mắt sang, nhận ra trong mắt mỗi người đều có một phần hoang mang. Bọn họ cũng chỉ bị Lạc Lãng và Tề Long đánh thức mà không được thông báo chuyện gì đã xảy ra.



Hàn Kế Quân đi xuống với vẻ mặt trầm tư. Cậu đến trước mặt Lăng Lan, chờ đợi lão đại nhà mình cho đáp án chính xác.



- Hiện tại, hệ thống vệ tinh trên mặt đất và trên không của tinh cầu chúng ta toàn bộ đều bị mất tín hiệu, tình trạng này diễn ra đã hơn năm phút!



Lăng Lan quét mắt một vòng, thông báo tình huống thực tế cho bọn họ.



Lăng Lan nói khiến trong lòng mọi người cả kinh, đặc biệt là hai người Hàn Kế Quân và Lạc Lãng. Nhận thức được tầm quan trọng của tình báo, bọn họ hiểu rõ ràng điều này có nghĩa là gì.




Lăng Lan nhàn nhạt trả lời.



- Không phải vừa cậu nói là nếu không có căn cứ, bộ đội mặt đất sẽ không tin tưởng sao?



Hàn Kế Quân nghi hoặc hỏi, không rõ vì sao lão đại nhà mình đột nhiên đổi ý.



- Nếu bọn chúng có thể động tay chân, chúng ta cũng có thể.



Khoé miệng Lăng Lan lộ ra một tia lạnh lẽo.



Câu trả lời của Lăng Lan làm ánh mắt mọi người sáng ngời, tất cả bọn họ đều đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô. Đúng là như thế, nếu bọn chúng có thể khiến vệ tinh biểu hiện bình thường thì họ cũng có thể làm cho nó có vấn đề. Chỉ là do tư duy của đa số người trong trường hợp này thường bị hạn chế, cho rằng thủ đoạn công kích chỉ có thể dùng trên người địch nhân. Nhưng thực ra có nhiều khi vì đại cục mà cũng có thể gian lận trên người mình.



Hàn Kế Quân có vẻ bình tĩnh nhìn Lan lão đại một cái thật sâu, nhưng thật ra trong lòng cậu bội phục không thôi. Trong lúc tư duy của bọn họ còn đang bị hạn chế, Lan lão đại đã hoàn toàn suy nghĩ xong xuôi, mọi hành động của cậu ấy đều không bị trói buộc bởi bất cứ điềugì, dù tốt hay xấu đều có thể bị cậu ấy lợi dụng, chỉ cần kết quả cuối cùng là có lợi một vốn một lời.



Mặt khác, Hàn Kế Quân vẫn luôn cho rằng Lan lão đại là hacker đỉnh cấp, nhưng hiện tại xem ra cậu ấy đã là hacker trình độ Vương cấp rồi. Quả nhiên là lão đại nhà mình, cho dù là trong lĩnh vực khác thì vẫn sâu không lường được.



- Địch tập kích, địch tập kích. Yêu cầu bộ đội mặt đất tiến vào trạng thái chiến đấu, ngay lập tức nhắm pháo đối không lên trên không, chuẩn bị công kích!



Chỉ huy bộ đội mặt đất thu được hình ảnh được truyền tống từ vệ tinh, mồ hôi lạnh liền ứa ra, lập tức ra lệnh cho họ hành động. Trong hình ảnh vừa rồi, vô số tinh hạm thình lình xuất hiện, rồi từ những tinh hạm đó trút xuống vô số vật hình trứng bằng kim loại. Điều này chứng minh đây chắc chắn là một trận không kích đáng sợ, may mắn là vệ tinh truyền đến hình ảnh đúng lúc, nếu không bọn họ liền thảm.



- Báo cáo thủ trưởng, radar trên không lại không phát hiện vật thể bay không xác định nào ở trên đó, hết thảy đều bình thường.



Chỗ giám thị radar trên mặt đất rất nhanh truyền đến tin tức mới nhất, bọn họ không phát hiện ra vấn đề nào trên không cả. Tình huống này khiến chỉ huy vô cùng hoang mang, chuyện này thật ra là như thế nào? Tại sao mà vệ tinh chụp được hình ảnh như thế nhưng radar mặt đất lại không điều tra ra? Rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện vấn đề?



- Thủ trưởng, ngài còn nhớ sự kiện Quân bộ bí mật thông báo Ma Thú tinh cầu bị địch tập kích vào sáu năm trước không?



Sĩ quan phụ tá bên người chỉ huy cũng rất hoang mang trước tình huống như vậy, nhưng ánh mắt anh đột nhiên sáng ngời, dường như đang nghĩ tới điều gì, lập tức nhắc nhở Chỉ huy.



Chỉ huy bừng tỉnh ngộ, nhanh chóng phân phó tham mưu bên người:



- Mau tìm tư liệu Ma Thú tinh cầu bị tập kích vào sáu năm trước mang cho ta!