Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 424 : Anh chú định là đá kê chân của tôi!

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Editor: Cáo ngây ngô



Lúc này, tại tổng bộ Đoàn cơ giáp Lôi Đình, không ít người vẻ mặt hậm hực mà thu thập đồ vật của mình, bọn họ cần thiết phải rút toàn bộ đồ của mình khỏi nơi này trước 2 giờ chiều nay.



Dựa theo quy định quyết đấu tại trường quân đội, nếu trong trận quyết đấu mà đoàn cơ giáp cấp thấp nghịch tập thành công thì có thể nhận được toàn bộ phúc lợi của đoàn cơ giáp cấp cao, điều này có nghĩa là tổng bộ lớn nhất của trường quân đội nay không còn thuộc về Đoàn cơ giáp Lôi Đình nữa là chính thức trở thành tổng bộ của Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.



Mà thời gian dọn dẹp đóng gói đồ của Đoàn cơ giáp Lôi Đình chỉ có ba ngày, hôm nay chính là ngày thứ ba.



Thực nhanh, thời gian đến 2 giờ chiều, không ít người đã thu thập xong chuẩn bị rời đi, trong đó, một đoàn viên Lôi Đình, cầ đồ của chính mình lên, nhìn chung quanh một vòng nơi mà mình đã ở mấy năm, trên mặt lộ ra biểu tình mất mát thở dài: “Không nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ xám xịt mà rời đi từ nơi này, tớ vẫn luôn cho rằng trước khi tốt nghiệp thì nơi này sẽ trở thành nơi mà chúng ta trưởng thành.”



Người bạn bên cạnh nghe người này nói nhịn không được cười khổ nói: “Đúng vậy, phải biết rằng Lôi Đình chúng ta nhiều năm nay vẫn luôn đoàn cơ giáp mạnh nhất trường quân đội, là niềm tự hào, đáng tiếc, chúng ta đã thua trong tình huống không thể thua, quyết định lần này của đoàn trưởng ……” Nói tới đây người đó đột nhiên ngậm miệng, chỉ lắc lắc đầu. Trên thực tế, hắn đối với quyết định lần này của đoàn trưởng thập phần bất mãn, cho rằng đoàn trưởng Kiều Đình quá mức tự tin mù quáng, nếu Đoàn cơ giáp Lôi Đình tinh anh ra hết thì Lôi Đình bọn họ sao lại có thể thua chứ? Như vậy hôm nay bọn họ cũng không cần xám xịt mà rời đi tổng bộ như vậy.



“Đoàn trưởng lần này đích xác có chút xúc động.” đoàn viên bên cạnh nghe được hai người nói chuyện cũng nhịn không được nói một câu. Nếu không phải Kiều Đình là người duy nhất đạt Vương bài sư sĩ ở trường quân đội thì chỉ sợ sau lần thua này, Kiều Đình đã bị bắt để “thoái vị”



“Hư, đừng nói nữa, người Lăng Thiên tới.” Đoàn viên cùng nhau rời đi, nhìn cổng lớn có người vào liền mở miệng nhắc nhở mọi người nói chuyện cẩn thận.



Người này nhắc nhở tức khắc làm mọi người im lặng, tầm mắt mọi người nhất trí mà quay về phía cửa lớn, tập trung nhìn nhóm người đang tập trung trước cửa.



Nhóm người tới ước chừng mười lăm mười sáu người, đại bộ phận đều lộ ra tươi cười,  hưng phấn, có thể thấy một bước lên trời-trở thành thế lực mạnh nhất trường quân đội làm này đàn thiếu niên nhiệt huyết mừng rỡ, kích động đến mức nào. Dù sao vẫn chỉ là nhóm thiếu niên choai choai, có chút non nớt làm bọn họ chưa học được che dấu tâm tình của mình như thế nào. Những nụ cười sáng lạn đó thực sự quá chói mắt làm không ít đoàn viên Lôi Đình còn chưa rời tổng bộ căm thù.



“Hừ, thật là tiểu nhân đắc chí, hy vọng tháng sau bọn chúng đừng xám xịt mà rời khỏi nơi này.” Một đoàn viên Lôi Đình tính cách nóng giận nhịn không được thấp giọng cười lạnh.



Trường quân đội từng có quy định mỗi đoàn cơ giáp mỗi năm đều có một cơ hội khiêu chiến, mà bất luận cơ giáp đoàn nào, mỗi tháng chỉ có thể bị khiêu chiến một lần. Năm nay, Lôi Đình đã không có cơ hội báo thù rửa hận, nhưng đoàn viên Lôi Đình tin tưởng thế lực khác trường quân đội tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội đạt được vị trí thế lực số một. Một tháng sau tất nhiên sẽ có đoàn cơ giáp khác khiêu chiến với Lăng Thiên, chỉ không biết còn lại ba đoàn giáp ai sẽ khiến chiến với Lăng Thiên đầu tiên.



“Có lẽ, bọn họ sẽ được ghi vào lịch sử trường quân đội vì trở thành đoàn cơ giáp nắm giữ vị trí số một ngắn nhất.” Một Lôi Đình đoàn viên khác theo sát trào phúng một câu, hắn nói làm không ít đoàn Lôi Đình lộ ra nụ cười khinh thường, vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ đã quên, người kéo bọn họ khòi vị trí này chính là đoàn cơ giáp mà bọn họ đang khinh thường-Lăng Thiên.



Mấy thiếu niên ở cửa căn bản không thèm để ý ánh mắt câm thù của những người này, bọn họ cứ thập phần hưng phấn, trong mắt tràn ngập ý muốn tiến vào tổng bộ tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại không có tiếp tục đi tới, ngược lại ngừng ở cổng lớn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xung quanh tựa hồ đang chờ đợi người nào.




“Đoàn trưởng, anh đã đến rồi.” Người nọ nhìn thấy Kiều Đình lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn thấy Lăng Lan phía sau Kiều Đình ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, thậm chí còn có một tia oán giận ẩn hàm trong đó.



Xem ra tổng bộ bị Lăng Thiên cầm đi, người Lôi Đình vẫn là lòng có oán khí, bọn họ cũng không chịu phục, tổng cho rằng là đoàn trưởng quá mức khinh địch, dưới các loại nguyên nhân mới làm Lăng Thiên đạt được vận này.



Kiều Đình cũng rõ ràng điểm này, trên thực tế, hắn cũng thua không phục, nhưng thua chính là thua, Lôi Đình vứt bỏ danh hiệu thế lực đệ nhất đã trở thành sự thật, cũng không cho phép bọn họ lảng tránh: “Chuẩn bị trình tự chuyển giao.”



Người nọ sắc mặt tức khắc cứng đờ, mang theo một tia không tình nguyện lại lần nữa ngồi vào trước đài thao tác bắt đầu thao tác, tiến hành trình tự chuyển giao tổng bộ.



Thực nhanh, Kiều Đình loại bỏ các loại văn bản có hiệu lực đến bấy giờ trong tổng bộ, khi Lăng Lan thành công đưa thư tiếp quản vào thì đại biểu người sở hữu tổng bộ biến thành Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.



Nhìn quang não tuyên bố trình tự chuyển giao hoàn thành, Kiều Đình lần đầu tiên xuất hiện trạng thái thất thần, thực mau hắn khôi phục lại, quay đầu đối với Lăng Lan nói: “Lăng đoàn trưởng, hy vọng năm nay cậu có thể bảo vệ nơi này, đừng để tôi phải đánh thêm một trận nữa.” Rõ ràng, Kiều Đình chướng mắt Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.



Lăng Lan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Kiều Đình, cô lạnh lùng mà trả lời: “Yên tâm, trước khi tôi tốt nghiệp thì nơi này chỉ có thể thuộc về Đoàn cơ giáp Lăng Thiên, bất luận đoàn cơ giáp nào đều không thể nhúng chàm nó.” Lăng Lan tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào coi khinh cô và đồng bọn, đoàn đội của cô, cô nhìn Kiều Đình, bách lực mười phần địa đạo, “Lăng Lan tôi, chờ anh khiêu chiến!”



Thái độ này của Lăng Lan rõ ràng nói cho Kiều Đình biết cô thắng thì làm vua, mà Kiều Đình lại là người thua chỉ có thể làm giặc.



Lăng Lan nói cùng với khí thế bức người làm trong lòng Kiều Đình hận cực, hắn nắm chặt nắm tay, ngón tay cơ hồ đam vào lòng bàn tay ……



Lăng Lan tựa hồ còn chưa thỏa mãn, cô tiếp tục đả kích Kiều Đình nói: “Cái trường quân đội này, chỉ có một vua, đó chính là Lăng Lan tôi, ba ngày trước anh bại bởi tôi, về sau, anh cũng sẽ không thắng, tôi sẽ dùng sự thật nói cho anh biết, anh chú định là đá kê chân cho tôi.”



Ba chữ đá kê chân vừa nói xong thì Kiều Đình rốt cuộc không thể chịu đựng được, một nắm tay phẫn nộ đánh qua.



“Bang” một tiếng, Lăng Lan trực tiếp đem nắm tay Kiều Đình dùng bàn tay ngăn trở, hai cổ ám kình kịch liệt va chạm, làm người ngồi ở trên đài thao tác cả người bay đi ra ngoài, hung hăng mà nện ở trên mặt đất.



Hắn gian khổ mà bò lên, khóe miệng lộ ra một đường máu tươi, hai mắt kinh sợ mà nhìn hai người. Lấy hắn đến tỉ mỉ đỉnh cấp thể thuật thế nhưng bị đánh bay đi ra ngoài, nội thương không nhỏ, thể thuật hai người này đến tột cùng mạnh bao nhiêu.