Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 437 : Đùa giỡn!

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


“Độ mềm?” Lạc Lãng càng kinh ngạc, cậu biết thanh Bất Hối của lão đại nhà mình cũng có độ mềm dẻo nhất định.



“Đúng vậy, nếu quý khách có hứng thú, có thể mở thuẫn phòng hộ, tự mình cảm thụ một chút.” Người bán hàng kiến nghị.



Lạc Lãng gật gật đầu, ngay lập tức đóng thuẫn phòng hộ, Lạc Lãng dưới sự hướng dẫn của người bán dùng sức đè thân kiếm, quả nhiên, thân kiếm theo lực của ngón tay mà cong xuống, cậu thu hồi lực lượng, thân kiếm lại khôi phục nguyên dạng.



“Thật là loại vũ khí tốt, chuôi Thương Khung này bao nhiêu tiền?” Cảm giác đầu tiên của Lạc Lãng chính là thứ này vô cùng thích hợp với lão đại nhà mình, cậu liền hỏi.



“Bởi vì tài liệu trân quý cho nên giá cả với so vũ khí bình thường đắt hơn vài phần.” Người bán đem giá niêm yết đưa cho Lạc Lãng xem, Lạc Lãng sắc mặt đổi đổi, đâu chỉ là vài lần, cái giá đó cho dù cậu dùng hết tiền của mình cũng không mua được.



Lạc Lãng bất đắc dĩ nói: “Chuôi kiếm này giữ lại trước dùm tôi, chờ một chút, tôi dẫn người lại đây nhìn xem, nếu vừa lòng, liền mua.”



Người bán cười trả lời: “Được.” Loại tình huống này, người đó đã thấy nhiều, cũng không trách, rất nhiều khách hàng cảm thấy hứng thú, cuối cùng họ đều lưu lại một câu này, đáng tiếc cuối cùng không ai lại trở về mua.



“Vị mỹ nhân này, nghĩ muốn cái gì sao? Có lẽ anh có thể giúp được đấy.” Đúng lúc này, phía sau Lạc Lãng đột nhiên vang lên một thanh âm.



Lạc Lãng tức khắc nhíu mày, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy một thanh niên biểu tình có chút ngả ngớn, vẻ mặt ý cười mà nhìn mình, người đó đúng là Tưởng Thiếu Vũ đoàn trưởng đoàn Trường Đệ Nhị Nam Sinh quân giáo.


Tưởng Thiếu Vũ ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên hô lớn: “Cho ta cùng nhau lên!” Hắn đồng thời là người đầu tiên lao ra, lần này ra tay, Tưởng Thiếu Vũ không chỉ có toàn lực ứng phó mà đồng thời còn xuống tay cực tàn nhẫn. Hắn cần phải đem đứa con gái này đi trước khi đội bảo vệ khu chợ tới, nếu không, hắn tưởng có được đối phương thì chỉ còn cách chờ cơ hội khác, mà đối phương lần này ăn mệt, chỉ sợ cho tới khi cuộc đại chiến kết thúc cũng sẽ không rời khu dừng chân. Mà cố tình ở khu dừng chân là có vô số thiết bị theo dõi, không thể động thủ.



Đương nhiên hắn cũng không sợ mình ra tay quá tàn nhẫn sẽ làm đối phương mất mạng, cao thủ khí kình cấp bậc có năng lực chống lại rất mạnh, đồng thời năng lực tự lành cũng siêu cường, hơn nữa với khoa học kỹ thuật hiện tại, chỉ cần đối phương còn có một hơi thở là có thể được cứu trở về.



Có lẽ đội viên của Tưởng Thiếu Vũ vẫn luôn làm loại sự tình này nên khi Tưởng Thiếu Vũ ra lệnh một tiếng, không có bất luận kẻ nào chần chờ, bao gồm cả những người đang bao vây Triệu Tuấn cũng đồng thời nhào về hướng Lạc Lãng, chuẩn bị đem đối phương đánh bại mang đi.



“Bạch bạch bạch!” Mấy người đang định nhào về phía Lạc Lãng đột nhiên trực tiếp té lăn trên đất, mấy người phụ cận ngạc nhiên nhìn lại, lúc này mới phát hiện Triệu Tuấn bị bọn họ bỏ qua đột nhiên xuất hiện ở phía trước mặt, mấy giây liền sạch sẽ lưu loát mà đem mấy người đánh bại.



Tưởng Thiếu Vũ cùng Lạc Lãng lại lần nữa đối mặt một lần, lúc này đây hai người không có thể đứng ổn thân mình, vô pháp khống chế mà lùi lại mấy bước, Lạc Lãng so với Tưởng Thiếu Vũ còn lùi nhiều ra ba bước, này cũng chứng minh thực lực Tưởng Thiếu Vũ muốn cao hơn Lạc Lãng.



“Khí kình cao cấp sơ đoạn.” Lạc Lãng nuốt xuống khí huyết cuồn cuộn, âm lãnh mà nhìn đối phương, đối phương so với cậu còn phải trả giá cao hơn, cậu bị đối phương hoàn toàn ngăn chặn.



Tưởng Thiếu Vũ không trả lời mà dùng vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Triệu Tuấn cách hắn không xa: “Khí kình cấp? Không nghĩ tới đồng bạn của cô em cũng mạnh như vậy, tựa hồ không kém chút nào.” Đội viên của hắn trên cơ bản đều là tỉ mỉ đỉnh cấp, kém một bước là có thể tiến vào khí kình cấp, có thể đánh bại bọn họ, tất nhiên chỉ là trên  khí kình cấp, lại còn có nhẹ nhàng như vậy, Tưởng Thiếu Vũ phỏng chừng đối phương hẳn là tới khí kình trung cấp, chỉ là không biết ở tại cái cảnh giới ấy.



Lạc Lãng nghe vậy kiêu ngạo mà trả lời: “Đương nhiên, trở thành đồng đội của tôi thì cần phải mạnh.”



Tưởng Thiếu Vũ trong lòng trầm xuống, loại thần thái này của đối phương cho thấy hẳn không phải đang nói lời nói dối, hắn không thể tưởng được người vẫn bồi ở bên “Lạc Triều” không phải là hộ hoa sứ giả mà là đồng đội cùng chiến đội, có thể dự kiến, những người đồng đội khác cũng không yếu, nếu tất cả đồng đội của “Lạc Triều” cùng tới thì…