Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 462 : Được mệnh danh —— Lăng Lan thương thuật!

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


“Hừ, dấu diếm thật sâu, kỳ thật cơ giáp chân chính của cậu ta chính là cơ giáp tổng hợp.” Hàn Dục ở một bên lạnh nhạt nói, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét. Hắn thầm hận vì sao thiên phú viễn trình ưu tú như vậy không xuất hiện trên người mình, Hàn Dục là viễn trình Cơ giáp sư, trong lòng hắn rõ ràng động tác của Lăng Lan mạnh hơn hắn rất nhiều.



Lúc này, Lăng Lan đang vừa lùi lại vừa suy xét chuyện vừa rồi đến tột cùng là gì. Lăng Lan rõ ràng điểm bắn vừa rồi không phải do cô tính ra mà nó bỗng xuất hiện trong đầu, giống như có người cố ý nói với mình phải tấn công ở đó, chỉ chờ mình hành động.



Đây có phải cũng là thiên phú hiểu rõ của cô?? Đây là lần đầu tiên Lăng Lan nghĩ đến vấn đề này, trực giác không có sai.



Trên thực tế, cho đến tận bây giờ Lăng Lan vẫn chưa hiểu rõ thiên phú mới này. Trước kia, trong lúc đánh cận chiến, cô chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấy nhược điểm trí mạng của đối phương. Lúc đứng ở một bên nhìn, nó cũng có thể giúp cô phán đoán được chiến cục thắng bại, mà bây giờ, nếu cô đoán không sai thì thiên phú này có thể giúp cô phán đoán chính xác vị trí đối phương sẽ chạy tới…



Lăng Lan quyết định thử lại một lần nữa, xem phán đoán của mình có đúng hay không.Lúc này, cô lại tăng tốc cơ giáp để kéo khoảng cách với đối phương rồi đột nhiên xoay người, dừng đột ngột. Hành động đừng tốc độ đột ngột này là vô cùng tổn hại, bởi vì khi đang bay tốc độ nhanh mà muốn dừng đột ngột, cơ giáp phải chịu hai lực trái chiều tác động, nếu không cẩn thận, chỉ với hành động này cũng có thể khiến cơ giáp bị hư hại ba phần.



Lúc này, Lăng Lan không hề để ý đến vấn đề này, vì mau chóng chứng minh phỏng đoán của mình, cho dù trả giá một ít đại giới cũng không sao. Khi đối mặt với cơ giáp Đồng Lý đang truy đuổi, ánh mắt Lăng Lan ắt lại lần nữa trở nên lạnh băng, cô lúc này tiến vào hình thức cực hạn bình tĩnh, đây là loại năng lực mà cô có được sau khi trải qua vô số giết chóc trong không gian học tập.



Đã không có bất cứ tạp niệm gì, trong mắt cô chỉ có cơ giáp kia…… Ngón tay Lăng Lan động, cô nhanh chóng hoàn thành nhiều động tác liên tiếp, thậm chí tay cô bay nhanh đến mức như biến mất khỏi bàn điều khiển.



Ở bên ngoài, trong mắt người xem, cơ giáp của Lăng Lan dừng lại, cánh tay phải rút khẩu súng dài to sau lưng ra, xoay khẩu súng một góc 270 độ, tay trái cơ giáp từ dưới nâng khẩu súng.



“Bang” một tiếng, cây súng viễn trình to lớn đã được tay trái cơ giáp nâng lên, họng súng nhắm ngay cơ giáp đang truy đuổi phía sau.



Mọi người thấy Lăng Lan hành động như vậy thì bắt đầu suy nghĩ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, sẽ là phạm vi chặn lại hay là giống Kiều Đình, thi triển thuật phong tỏa cao cấp, đem đối phương bao vây.
Lăng Tiêu kiêu ngạo rất nhiều nhưng cũng âm thầm đau đầu, Lăng Lan càng nổi danh thì ông càng khó giúp con gái thoát thân. Lăng Tiêu âm thầm cười khổ, thật không biết lúc trước ông để Lăng Lan vào trường Đệ Nhất Nam Sinh là tốt hay là xấu?



Nhìn người đại biểu của Quân bộ hưng phấn mà rời đi báo cáo với cấp trên thì Lăng Tiêu bắt đầu ưu sầu vì không biết nên bảo vệ con gái như thế nào, ông cảm thấy mọi chuyện đang tuột ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng, nội tâm ông lại vừa vui sướng vừa kiêu ngạo, thậm chí nghĩ tới, nếu thời gian có quay lại thì ông vẫn để con gái vào Trường Đệ Nhất Nam Sinh, nếu không thiên phú này của con ông để lãng phí rồi.



Loại ý tưởng này làm Lăng Tiêu có cảm giác phạm tội, ông thật cẩn thận mà ngắm nhìn Lam Lạc Phượng một cái, hy vọng bà không phát hiện tâm tư nhỏ của ông.



Lam Lạc Phượng lúc này lại không hiểu ra sao, bà nghe không hiểu Lăng Tiêu cùng người Quân bộ nói gì, trên thực tế, bà đối với phương diện cơ giáp cũng không hiểu biết nhiều, tuy rằng bà gả cho một người là Thần cấp sư sĩ.



“Chuyện gì xảy ra? Cái gì là người mệnh danh?” Lam Lạc Phượng không hiểu liền hỏi, đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu yêu thích bà, không hiểu sẽ không giả vờ hiểu.



“Lan Nhi thực hiện một kích vừa rồi đã sáng tạo ra kỹ thuật mới, vì vậy thương thuật vừa rồi sẽ được đặt tên theo tên của con gái chúng ta—— Lăng Lan thương thuật!” trong mắt Lăng Tiêu mang theo kiêu ngạo, đây là co gái của ông a, ông thật may mắn!



“A!” Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng mình, hai mắt vô pháp tin tưởng mà nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lại lần nữa gật gật đầu, Lam Lạc Phượng lúc này mới hưng phấn mà giật tay Lăng Tiêu lên xuống, nếu không phải hiện trường không cho phép bà luống cuống, bà nhất định sẽ nhảy dựng lên hưng phấn mà la to.



Lăng Tiêu cười ôm Lam Lạc Phượng để bà an tĩnh lại, ông nhìn về phía Lăng Lan còn đang đứng trên không giữa sân đài, ý cười nơi khóe miệng vô pháp ức chế mà tràn lan.



Hậu trường, đám người Kiều Đình vẻ mặt khiếp sợ, Triệu Tuấn hung hăng mà đánh mình một bạt tai rồi không ngừng hỏi Kiều Đình: “Tôi không nằm mơ phải không? Không nằm mơ phải không? Kiều Đình, cái đó có được tính là kỹ thuật mới không, được tính mà đúng không đúng không???”