Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 53 : Cứu viện của Lăng gia!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Trong màn hình, bốn cơ giáp màu đỏ ngay lập tức thủ thế phản kích, bất quá họ cũng không động thủ trước mà chủ động tiến hành đối thoại với hai đội cơ giáp trước mặt. Đáng tiếc nghe không được bọn họ đang nói cái gì, điều này làm cho Lăng Lan có chút xúc động, muốn lập tức đi không gian học tập tu luyện tinh thần lực, phải nhanh chóng nâng cao khả năng của tinh thần lực, như vậy mới có thể để tiểu Tứ đánh cắp tin tức liên lạc.



Đúng lúc này, khung cảnh đang yên tĩnh giằng co giữa ba đội cơ giáp bị tiếng cảnh báo kinh động, tập thể đồng thời giơ vũ khí lên nhắm về một hướng hướng. Hóa ra hai cơ giáp đang cố gắng tránh pháo laser trong lúc không cẩn thận đã đi vào phạm vi cảnh giới của các cơ giáp.



Đang trên đường chạy trốn, quang não của cơ giáp B đột nhiên phát ra tiếng cảnh cáo vội vàng: "Cảnh cáo, phát hiện kẻ địch, cảnh cáo, phát hiện kẻ địch."



Lúc này cơ giáp B này mới phát hiện trên rađa theo dõi của mình xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, hắn trực tiếp phóng to hình ảnh, ngay lập tức hình ảnh của mười lăm cơ giáp đang hướng về phía mình xuất hiện.



"Chết tiệt, vì sao nơi này lại có nhiều cơ giáp như vậy? Không phải đã bảo đảm không một bóng người sao?" Giờ phút này trong lòng cơ giáp B lạnh như băng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng nhỏ giọt... Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này là một cái bẫy sao?



Cơ giáp A cũng phát hiện tình huống, sắc mặt trắng toát: “Đội trưởng, chúng ta nhanh chóng chạy thôi.”



Cơ giáp B cắn chặt răng, hắn nhìn thoáng qua những cơ giáp trên màn hình, lại nhìn hai quả đạn vẫn theo sát phía sau nhanh chóng quyết định: “Đi theo tôi, chúng ta cứ như vậy đi lên.” Tình trạng tiến thoái lưỡng nan của bọn họ không chấp nhận chuyện lùi bước, chỉ có thể cố gắng tiến lên thì mới có hi vọng sống.



Hai cơ giáp cũng không dừng lại, ngược lại càng đẩy nhanh tốc độ hướng bên này chạy qua, đương nhiên cơ giáp B cũng không quên mở tín hiệu liên lạc công khai: "Quân đoàn ba cơ giáp đoàn thứ bảy, xin hãy giúp chúng ta giải quyết hai quả đạn truy tung ở phía sau.”


Năm bộ cơ giáp nhanh chóng đáp xuống đất, trừ ba cơ giáp vẫn đứng cảnh giới, khoang điều khiển của hai cơ giáp còn lại nhanh chóng mở ra, người đứng ở bên trong nhanh chóng nhảy xuống. Hai người đó mặc trang phục của màu trắng xanh, trên ngực có thêu huy hiệu Hỏa Phương Hoàng, dưới sự phản xạ của ánh sách, hình ảnh con chim bất tử ấy càng sống động, như thật sự có thể bay ra.



Hai người nhảy xuống lập tức đi đến bên người Lăng Tần, tháo mũ ra, một người áy náy nói: "Bác Tần, thực xin lỗi, chúng con đã tới chậm." Anh ta là một người khôi ngô, khuôn mặt vững vàng, sáng sủa, vẻ mặt trung hậu thành khẩn, ước chừng chỉ ba mươi bốn ngũ tuổi, thành thục cũng rất ổn trọng.



Lăng Tần đối với việc chậm trễ công tác cứu việc của Lăng gia cực kỳ bất mãn, phải biết rằng trong khoảng thời gian này, nếu không phải bọn họ may mắn, thì ông đã sớm chết mấy trăm ngàn lần. Một khi ông chết, thì đứa trẻ mới sáu tuổi như Lăng Lan thì có khả năng thoát sao?



Ông cả giận nói: "Lăng Hoa, đến cùng là chuyện như thế nào? Vì sao không đuổi kịp chúng ta?" Phải biết rằng, cơ giáp của Lăng gia phải luôn đặt Lăng Lan một khoảng cách nhất định, không để Lăng Lan rời khỏi phạm vi theo dõi của mình, Lăng gia đối với những tử sĩ bảo vệ cho gia chủ có yêu cầu cực kỳ cao, nếu phát sinh nguy hiểm gì thì phải đuổi kịp trong vòng mười giây giải cứu ngay lập tức, trừ phi đang ở trong khu vực cấm vũ lực còn không thì việc này phải được làm một cách chính xác và nhanh chóng, đây chính là tính mạng gia chủ của gia tộc. Lần này tử sĩ Lăng gia đã chậm trễ tới năm phút, việc này làm Lăng Tần không thể nào chấp nhận được.



Lăng Hoa không giải thích, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Thực xin lỗi, bác Tần, là lỗi của chúng tôi."



Lúc này người thanh niên đi theo Lăng Hoa mở miệng , anh ta giải thích: "Bác Tần, bọn con không cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, lúc bọn con phát hiện ra thì đã trễ, lúc chạy tới thì đã không còn tín hiệu của bác và thiếu gia nữa."



"Lăng Vũ !" Lăng Hoa hô lên không muốn Lăng Vũ giải thích, có lẽ anh ta cho rằng sai lầm của mình chính là sai lầm chí mạng, không có gì phải giải thích.



[/size]