Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 533 : Tạ nghi nguy hiểm!
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Sau đó thì Lăng Lan và Đường Ngọc đánh với nhau hơn ba trăm chiêu thì Lăng Lan liền lộ ra một sơ hở khiến cho thầy Đường Ngọc tấn công vào rồi bị đánh bại. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đứng ở đây khóc thét lên, bọn họ gần như là toàn quân bị diệt luôn rồi. Nhưng mà Tạ Nghi thân là nhà cái cũng vẻ mặt đau khổ không khác gì mấy, bởi vì cậu cần phải đền bù cho chiến đội của Cao Tấn Vân mười tám vạn điểm danh dự, cái này làm cho toàn bộ điểm danh dự mà cậu để dành mấy năm nay trở thành con số không, nghèo rớt mồng tơi.
Mà trong chiến đội của Cao Tấn Vân, đội phó của họ không thể kềm chế được tâm trạng hưng phấn nữa, cậu ta đột nhiên bắt lấy vai của Cao Tấn Vân mà lắc điên cuồng:
- Đội trưởng, đội trưởng, tớ không phải nằm mơ đúng không... Tụi mình... Tụi mình thật sự thắng rồi.
Cao Tấn Vân bị đội phó nhà mình lắc tới nghiêng ngả lão đảo, trên mặt hắn vẫn còn đang giữ nụ cười ngây ngô giống như đang mơ vậy. Lúc trước hắn đặt cược cũng chỉ vì muốn ủng hộ lão đại một chút thôi chứ cũng không phải muốn thắng tiền bạc gì, không nghĩ tới sự tin tưởng của hắn đối với lão đại lại có được hồi báo lớn như vậy. Bây giờ nếu tính luôn cả vốn lẫn lời thì hắn có được mười hai vạn điểm danh dự. A không, nếu tính luôn số tiền của tiểu đội nữa thì chính là hai mươi bốn vạn, cho dù trừ đi sáu vạn tiềN vốn thì cũng còn được mười tám vạn điểm danh dự đó...
Ba vạn điểm danh dự của Cao Tấn Vân là do hắn để dành từ nhỏ tới lớn, có thể nói lúc đó hắn đã lấy toàn bộ gia sản của mình để đặt cược cho Lăng lão đại luôn rồi.
Tất cả thành viên trong chiến đội của Cao Tấn Vân cũng chỉ xuất thân từ bình dân như hắn mà thôi, không phải có được một vài thành viên có bối cảnh như các chiến đội khác. Cũng vì vậy mà việc bọn họ lấy ba vạn ra để cược cho Lăng Lan cũng không phải dễ dàng. Toàn bộ gia sản của chiến đội cũng chỉ hơn ba vạn mà thôi, còn chưa đủ bốn vạn nữa, cho nên họ nguyện ý lấy ba vạn đó ra toàn bộ đều là bởi vì họ tin tưởng đội trưởng nhà mình. Mà bây giờ cũng vì sự tin tưởng đó mà bọn họ cũng nhận được đáp trả thật lớn, làm cho tài chính hậu cần của bọn họ lập tức tăng lên thành hơn mười vạn, làm cho tiểu đội có cảm giác như đang sử dụng ná bắn chim đùng một cái có thể đổi thành pháo hạng nặng vậy.
Tạm không nói đến tâm trạng hưng phấn của đám Cao Tấn Vân nữa. Lăng Lan rakhỏi khoang điều khiển cơ giáp, chưa kịp rơi xuống đất thì Tề Long và Hàn Kế Quân đã chạy đến.
- Lão đại, vất vả rồi.
Lăng Lan liếc nhìn đám người đang tụ tập ầm ĩ ngoài kia, hỏi nhướng mày:
- Tạ Nghi thua à?
Nếu như thắng thì đám người đó đã sớm giải tán rồi.
- Cao Tấn Vân và tiểu đội của hắn cược lão đại có thể chịu được ba trăm chiêu, đặt cược sáu vạn.
Tề Long cười nói.
Lăng Lan kinh ngạc:
- Tạ Nghi vậy mà dám nhận sao?
Cô nhớ rõ mình đã nói với Tạ Nghi rằng lần này chỉ đánh đến ba trăm chiêu rồi mà, không lẽ lúc đó tên Tạ Nghi này không chú ý nghe sao? Xem ra trong khoảng thời gian này tính tình của Tạ Nghi cũng có chút càn rỡ rồi, nên bắt đầu dạy dỗ cậu ta lại một chút thôi.
Lăng Lan thấy vẻ mặt của Hàn Kế Quân có chút quái dị, trong lòng vừa động liền hỏi:
- Có nguyên nhân gì khác sao?
Hàn Kế Quân gật đầu xụ mặt kể lại chuyện Tạ Nghi tự đào hố chôn mình cho Lăng Lan nghe. Lăng Lan nghe xong thì nửa cười nửa không liếc nhìn Tạ Nghi.
Tạ Nghi đang trả điểm danh dự cho đám người Cao Tấn Vân đột nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh thấu xương đang nhìn mình, cả người cậu đều phát lạnh, máu trong người cũng muốn đóng băng theo luôn.
Không cần quay đầu lại nhìn thì Tạ Nghi cũng biết ai đang nhìn mình, cậu biết lần này thảm rồi, lão đại nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu.
Tạ Nghi nhớ lại cuộc nói chuyện với lão đại về vụ mở sạp đánh cuộc hồi đó...
Đó là lúc vừa mới vào học viện quân sự nam sinh số 1, Tạ Nghi và Tề Long cũng giống như bình thường mà trở về biệt thự nghỉ ngơi. Vừa bước vào phòng khách thì đã nhìn thấy lão đại đang ngồi trên ghế sô pha tìm xem tin tức trên quang não.
Đám Tề Long chào lão đại xong rồi thì đi về phòng tắm rửa, bởi vì động tác của Tạ Nghi nhanh nên khi cậu tắm xong đi ra thì đám người kia vẫn chưa xong, trên sô pha chỉ có một mình lão đại ngồi xem tin tức vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Tạ Nghi vừa động liền chạy tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện Lăng Lan. Khí thế của lão đại quá mạnh, cậu cũng không dám ngồi bên cạnh đâu.
- Cậu cũng biết thiên phú của tớ chính là mắt thú, có thể phát hiện ra những nguy hiểm ẩn núp. Hai năm trước, tuy rằng tâm tính cảu Tạ Nghi có chút vấn đề nhưng mà tớ vẫn chưa cảm giác được Tạ Nghi nguy hiểm gì hết... Nhưng mà theo thời gian trôi qua, vấn đề về tâm tính của Tạ Nghi đã được giải quyết rồi, thì sau khi tớ sử dụng thiên phú lại có thể cảm giác được Tạ Nghi cho tớ áp lực rất lớn, hơn nữa áp lực còn càng lúc càng mạnh.
Tề Long nhìn về phía Lăng Lan nói
- Giống như lão đại, cậu ấy bình thường đã khiến cho chúng ta cảm tháy áp lực rồi nhưng ít ra tớ còn có thể chịu đựng được, nhưng mà chỉ cần tớ mở thiên phú ra thì hơi thở của lão đại khủng bố tới mức tớ cảm thấy chỉ cần lão đại muốn thì nhất định cậu ấy có thể dễ dàng giết chết tớ.
Tề Long nói xong còn rùng mình một cái.
Hàn Kế Quân nghe tới đây thì đã hiểu:
- Ý của cậu là sau khi cậu mở ra thiên phú thì cậu cũng cảm giác được Tạ Nghi rất mạnh, rất cơ tính uy hiếp đối với chúng ta đúng không?
Tề Long gật đầu tỏ vẻ không sai. Hàn Kế Quân kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cậu ta che giấu thực lực thật sự của mình?
Vừa hỏi xong lời này thì vẻ mặt Hàn Kế Quân cũng vô cùng buồn bã, dù sao thì khi bị chính đồng đội mà mình thừa nhân lừa gạt cũng không khác với cảm giác bị phản bội là bao.
Tề Long không có trả lời hắn mà là nhìn về phía Lăng Lan, bởi vì cái này cậu cũng không biết nói sao.
Lăng Lan thấy vậy thì lắc đầu nói:
- Không phải, lực lượng kia cũng không phải của Tạ Nghi. Có mấy lần tớ vô tình phát hiện ra Tạ Nghi đang cố trấn áp nó.
Câu trả lời của Lăng Lan không chỉ làm cho Hàn Kế Quân kinh ngạc mà đến cả Tề Long cũng hết hồn, chắc là Tề Long cũng không nghĩ tới chuyện này còn phức tạp như vậy.
- Vậy thứ đó rốt cục là thứ gì?
Tề Long hỏi.
Lăng Lan liếc nhìn Tạ Nghi đang đứng trong đám người, lại nhìn Lạc Lãng đang đứng bên cạnh cậu ta, trong lòng cũng có chút suy đoán:
- Tôi nghĩ là nhân cách thứ hai, giống như thiên phú ma biến của Lạc Lãng vậy đó.
- Không phải thiên phú của Tạ Nghi là lôi điện sao? Làm sao lại có thể có thêm một thiên phú nữa chứ?
Tề Long kinh ngạc hỏi. Người Liên Bang khi thức tỉnh thiên phú chỉ có thêr thức tỉnh một cái, còn chưa thấy ai thức tỉnh một lúc hai thiên phú đâu.
- Tôi cũng không nói cái đó là thiên phú, chỉ là nó giống với thiên phú của Lạc Lãng mà thôi. Tôi nghĩ cái này có quan hệ với huyết thống của Tạ Nghi, Tạ Nghi cũng không có chút kinh hãi nào đối với cổ lực lượng này, thậm chí còn có cả phương pháp để trấn áp nó nữa.
- Tôi nghĩ, cái này có lẽ giống như tâm thần phân liệt vậy đó... Năng lượng kia rất bạo ngược, có hơi thở hủy diệt, tôi nghĩ đó chắc là nhân cách hắc ám của Tạ Nghi.
Lăng Lan chém đinh chặt sắt nói.
***
(*) Khinh thường mà mất Kinh Châu: là câu nói trong Tam Quốc chỉ việc Quan Vũ vì ngạo mạn mà để mất Kinh Châu, dùng để cảnh cáo người khác khi làm việc không được kiêu căng tự mãn mà phải thận trọng.(**) Hảo cơ hữu: có hai nghĩa: nghĩa đầu tiên là chỉ huynh đệ chí cốt, bạn thân từ nhỏ; còn nghĩa thứ hai là để chỉ mấy cặp nam gay.