Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 562 : Trị liệu!

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Chị Từ nhìn Lý Thì Du không ra tiếng liền cho rằng đồng ý, chị hưng phấn mà nói: “Tới, tôi đưa cậu đi tìm viện trưởng.” Nói xong liền lôi kéo Lý Thì Du tìm viện trưởng thực hành kế hoạch.



Có lẽ Lý Thì Du trong một năm biểu hiện thật sự quá tốt, Chị Từ vừa mới đem Lý Thì Du yêu cầu người bệnh nghiệm chứng thuốc khôi phục mới, viện trưởng liền bàn tay vung lên, cho Chị Từ an bài danh sách người bệnh ……



Chị Từ thực mau liền đem danh sách nghĩ tốt, lúc giao cho viện trưởng, viện trưởng cũng không nhìn, trực tiếp đưa cho tâm phúc bên người xem.



Chị Từ thấy thế trong lòng lộp bộp một chút, nguyên bản cô tưởng chuẩn bị nhanh thừa lúc viện trưởng việc nhiều, không có thời gian kỹ càng tỉ mỉ xem danh sách người bệnh đem Mạnh Tử Vân xen lẫn trong trong đó lừa dối quá quan, hiện tại giao cho chủ nhiệm kiểm tra, cô cảm giác chủ ý chính mình có khả năng không có biện pháp đạt thành.



Trở thành người thực nghiệm thuốc mới cơ hồ đều là sĩ quan cấp thấp hoặc là binh lính, quan quân cấp tá không được điều động, trừ phi là tình huống đặc thù,  cho nên danh sách này của Chị Từ nếu kiểm tra nghiêm túc nói là không phù hợp quy định.



Đang ở thời điểm chị Từ lo lắng, chủ nhiệm nhìn đến tên Mạnh Tử Vân, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, anh ta nhìn Chị Từ Lý Thì Du một cái, ánh mắt lộ ra một tia vừa lòng, cho rằng hai người này là ở giúp mình hết giận. Anh ta quyết đoán đem danh sách đưa cho viện trưởng nói: “Nếu thuốc mới của Lý Thì Du thật sự có hiệu quả kỳ diệu, hẳn Mạnh Trung tá thập phần vui tiếp thu trị liệu.”



Anh ta càng hiểu biết luật hơn Chị Từ, để không để lại che dấu, trực tiếp điểm ra điểm mấu chốt, đương nhiên anh ta dám làm như thế, cũng là vì anh ta thập phần hiểu biết viện trưởng tâm tư.



Viện trưởng nhìn tên Mạnh Tử Vân ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, ông gật đầu nói: “Đích xác như thế. Tiểu Từ, tiểu Lý, hai người quan sát tỉ mỉ. Không tồi không tồi, liền chuẩn theo danh sách đi.”



Mạnh Tử Vân, không phải muốn khôi phục càng mau một chút sao? Tôi liền cho cơ hội này, chỉ cần chịu đựng thủ đoạn của Lý tiểu quỷ ……



Viện trưởng nhớ tới trước kia người bệnh bị Lý Thì Du trị liệu, mỗi người đều kêu cha gọi mẹ khóc trời than đất trong quá trình trị liệu, vô cùng thảm thiết. Cho dù người rắn rỏi, liền tính đương trường không luống cuống, nhưng sau khi thương thế khang phục rời đi cũng không dám nhắc tới cái tên Lý Thì Du bi. Có thể thấy được thủ đoạn trị liệu của Lý Thì Du tương đương độc ác…… Thậm chí bộ đội rất nhiều quân nhân đều biết. Ở trong bệnh viện quân đoàn 23, ngàn vạn đừng đắc tội quỷ y Lý Thì Du, nếu không ngươi liền sinh tử không bằng.



Viện trưởng tâm tình trở nên rất tốt, nhìn Lý Thì Du cùng Chị Từ ánh mắt càng thêm hòa ái dễ gần. Nhìn xem, thủ hạ của ông chính là thông minh, hiểu được săn sóc. Biết ông phiền não, lập tức đưa tới biện pháp giải quyết, liền phân tâm này, ông về sau cũng muốn chiếu cố nhiều hơn a.



Tốt đi. Viện trưởng đối với Mạnh Tử Vân chuyên gây chuyện sinh sự cũng thập phần không thích, chỉ là lấy thân phận của ông ra tay giáo huấn hắn có điểm ỷ lớn hiếp nhỏ. Truyền đi ra ngoài cũng khó coi, cho nên đành phải nhịn. Hiện tại nhìn Lý Thì Du ra tay, đương nhiên muốn mở đèn xanh, cho Lý Thì Du cung cấp phương tiện.


Như vậy nghĩ, Mạnh Tử Vân cũng cảm giác chính mình phía trước bởi vì tâm tình không tốt mắng con gái người ta có chút quá phận, lòng có thẹn ý anh thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, giữa trưa tôi luống cuống.”



Chu Thanh Thanh nghe vậy, tức khắc giống cười.



Vừa mới tiêm vào xong, Mạnh Tử Vân liền cảm giác thân thể đột nhiên kịch liệt ngứa đau, loại này không phải đơn thuần đau nhức có thể nhẫn, ngứa kia đến từ trong xương cốt, cũng đau đến trong xương cốt, thống khổ thiếu chút nữa làm anh muốn chết.



“À, nếu thuốc không thể hoàn toàn phát huy, thương thế của anh liền không có biện pháp chữa khỏi trong vòng năm ngày.” Lý Thì Du nhìn Mạnh Tử Vân liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc mà cảnh cáo nói.



Chu Thanh Thanh thấy thế quay đầu nhìn nơi khác, cô sợ chính mình một cái không đành lòng sẽ nói cho Mạnh Trung tá kỳ thật hôn mê dược tính cũng hữu hiệu, cũng không sẽ bởi vậy biến yếu, đây chỉ là thủ đoạn chỉnh người của Lý quân y mà thôi.



Mạnh Tử Vân bị Lý Thì Du như vậy dọa, đương nhiên không dám mặc kệ chính mình hôn mê, anh cắn răng gắng gượng, thật vất vả chịu đựng một đợt, vừa mới hoãn quá mức tới, lại một đợt đau đớn tới…… Nếu không phải anh thật sự cảm giác được tình huống thân thể chính mình chuyển biến tốt đẹp, anh đều hoài nghi có phải bị Lý Thì Du chỉnh hay không.



Mạnh Tử Vân tuy rằng cao hứng thân thể đích xác rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, nhưng thống khổ trong lúc trị liệu này lại không có lúc nào là không hề khiêu chiến độ nhẫn nại của anh, cường ngạnh nữa anh cũng nhịn không được khóc lóc thảm thiết, . không phải anh muốn khóc mà là anh căn bản khống chế không được loại thân thể phản ứng theo bản năng  này…… Hắn thấy ánh mắt Chu Thanh Thanh kinh ngạc, anh trong lòng ảo não, thế nhưng mất mặt trước mặt cô gái nhỏ, a, làm anh chết đi!



Tốt đi, cuối cùng anh không chết là được, bất quá trị liệu qua đi, anh như đà điểu luôn nằm trong khoang trị liệu không dám ngẩng đầu, anh sợ nhìn ánh mắt coi khinh của tiểu hộ sĩ, anh là Trung tá a, thế nhưng bị một tiểu binh nhì nhìn đến chính mình làm trò hề, a, làm anh chết đi!



Cứ như vậy, suốt năm ngày, Mạnh Tử Vân mỗi lần trị liệu qua đi cũng chưa có thể bảo trì phong độ, mặt mũi mất hết. Mỗi lần cảm giác chính mình sắp bị tra tấn đã chết, lại ở thời khắc mấu chốt chết mà sống lại.



Khi ngày thứ năm trị liệu kết thúc, Mạnh Tử Vân rõ ràng cảm giác được thân thể của mình đã khang phục bảy tám phần, chỉ có một ít địa phương nhỏ còn có chút vấn đề cũng đã không ảnh hưởng anh thao tác Cơ Giáp tiến hành chiến đấu. Lúc này, anh đặc biệt tưởng rời bệnh viện, không nghĩ lại tiếp tục mất mặt đi xuống.



Trên thực tế, anh ở bệnh viện Quân đoàn 23 đã không có gì thể diện đáng nói, toàn bộ bệnh viện đều biết một Trung tá họ Mạnh, khi chích sẽ sợ đến khóc lóc thảm thiết, cố tình anh vô pháp phản bác, bởi vì anh quả thật mỗi lần chích thuốc,  dược tính phát tác, khóc lóc thảm thiết.



Bất quá có thể xuất viện hay không còn phải đợi Lý Thì Du xác nhận cuối cùng.