Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 564 : Dạy ngươi một khóa!
Ngày đăng: 13:03 30/04/20
Khúc này không hiểu sao bị mất một đoạn, nói tóm lại 2 người tan ra trong không vui nhé mọi người.
Diệp Nhứ thật sâu mà nhìn hắn một cái, lúc này mới nói: “Đi thôi.” Cậu không lại để ý Diệp Linh, trực tiếp mang theo mấy người khác về phía Quân Đoàn 09.
Diệp Linh cũng không sinh khí, cười cười theo đi lên. Tới Quân đoàn 09, Thập Tam thiếu liền sẽ biết, không có thế lực gia tộc hiệp trợ, lại thiên tài cũng chỉ có thể trở thành đá kê chân.
Thực mau, sở hữu quân hạm từ cảng xuất phát, tinh anh c ủa Trường Đệ Nhất vô luận là Lăng Lan vẫn là những người khác đều bắt đầu lộ trình mới cho chính mình.
Ngoài cảng hàng không Nam Vũ tinh, một quân hạm đang từ từ tới gần.
“Oa, nơi này chính là Nam Vũ tinh, căn cứ Quân đoàn 23 sao, thật đẹp, nhìn từ đây nó thật giống một cánh chim màu xanh nha.” Trong quân hạm, một cô gái hoạt bát kiện mỹ vẻ mặt kinh ngạc cảm thán mà hô, biểu tình thập phần khoa trương.
Nam Vũ tinh không như giống những tinh cầu khác có hình tròn, nó càng giống hình trứng, tinh cầu tự thân phát ra quang mang, xa xa nhìn lại tựa như hình lông chim, đây cũng là nguyên nhân nó được gọi là Nam Vũ tinh.
“Phốc ~!” Dáng vẻ bất ngờ của cô gái kiện mỹ là những người đồng hành trên quân hạm bật cười. Một thiếu niên to con có nước da màu đồng mở miệng nói: “Hàn Tục Nhã, chẳng lẽ trước đó cậu không nghiên cứu qua tư liệu về Quân đoàn 23 sao? Chậc chậc chậc, quả nhiên là đại biểu cho nhân vật đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt.”
“La Thiếu Vân, cậu cười cái gì? Bà đây là đầu óc đơn giản, tứ chi phát đạt như thế nào? Bất quá, cậu so với bà đây cũng có khác mấy đâu, chúng ta cũng là năm mươi cười trăm.” Hàn Tục Nhã giận trừng mắt, miệng lưỡi sắc bén, không chút nào mềm yếu tiến hành phản kích.
Hàn Tục Nhã nói, không ít người bên cạnh đều nở nụ cười, La Thiếu Vân chỉ có thể ăn mệt quệt quệt cái mũi của mình, tuyên cáo hưu binh. Cậu quên nha đầu này căn bản không để bụng hình tượng, phản kích lên căn bản không hạn cuối.
Nhìn La Thiếu Vân nhận thua, Hàn Tục Nhã kiêu ngạo mà hất cằm, đang còn tưởng lại muốn đấu với đối phương vài câu thì Lạc Triều bên người lén lút kéo kéo cô vạt áo, ám chỉ cô đừng quá quá phận.
Hàn Tục Nhã chỉ phải hung hăng mà trừng mắt nhìn La Thiếu Vân liếc mắt một cái, lúc này mới tiếp tục nhìn về phía màn hình lớn đại sảnh, lòng tràn đầy chờ mong cuộc sống ở quân đoàn sắp đến.
Nguyên lai quân hạm này là quân hạm đi đón người từ trường quân đội Tổng Hợp Đệ Nhất, bên trong có mấy người quen, Hàn Tục Nhã, Lạc Triều, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng cùng với Hà Triều Dương. Năm đó bọn họ vô duyên với trường Đệ Nhất Nam Sinh nhưng vẫn thành công ghi danh vào trường quân đội Tổng Hợp Đệ Nhất, trải qua 5 năm nỗ lực, lúc này đây, bọn họ không lạc đơn vị, ghi danh thành công, thành thành viên của Quân đoàn 23.
Thực mau quân hạm cùng cảng hàng không quỹ đạo nối đường ray, học sinh Trường quân đội Tổng Hợp Đệ Nhất xếp hàng, bọn họ nghe theo chỉ huy thường trực cảng hàng không đi tới một góc đại sảnh.
Trong đại sảnh đã có không ít người, phỏng chừng là từ trường quân đội khác, một đám Hàn Tục Nhã tìm một chỗ không ai ngồi xuống, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
“Bên kia hình như là người của trường Đệ Tam Nam Sinh.” Hà Triều Dương ý bảo La Thiếu Vân xem, trong một góc, mười mấy người ngồi cùng nhau, trong đó có mấy người thực quen mắt.
Hắn đi đến bên người Hàn Tục Nhã, nhìn Hàn Tục Nhã phun huyết giận trừng mắt, nguyên bản cảm xúc tốt đẹp bởi vì phát tiết lại lần nữa bạo ngược, hắn nâng chân, hung hăng mà đá hướng Hàn Tục Nhã, chuẩn bị đem tên đáng giận chặn đường đá bay……
“Bang!” Chân hắn bị người ngăn cản.
“Lạc Triều!” Hàn Tục Nhã kinh ngạc mà nhìn Lạc Triều che ở trước mặt mình, người vẫn luôn e lệ mà tránh ở phía sau cô, cô vẫn luôn bảo hộ, Lạc Triều hiện tại lại dùng thân thể bảo hộ cô.
Lạc Triều hai tay giao nhau, ngạnh sinh mà đem chân đối thủ chặn lại, liền tính đối phương vẫn chưa sử dụng khí kình,.nhưng chỉ cần bản thân lực lượng đã chấn bị thương cô.
“Nha, đám sâu bọ này thật là tìm chết a.” Một cái lại một cái, như thế nào cũng rửa không sạch, người nọ nguyên bản tối tăm táo bạo lúc này càng thêm điên cuồng, hắn đột nhiên thu hồi chân, mang theo lực khí kình, hung hăng mà đá Lạc Triều……
Lạc Triều thấy thế sắc mặt biến đổi, biết lần này dữ nhiều lành ít, nhưng phía sau lại là Hàn Tục Nhã bị trọng thương, cô không thể lui, vì thế cắn răng hai tay giao nhau, chuẩn bị ngạnh kháng một chân.
Quân nhân trực bang thấy vậy nhịn không được nhắm mắt lại: Không còn kịp rồi, thật sự đã xảy ra chuyện.
Tên đội trưởng nhóm người kia thấy thế chỉ là hơi hơi nhướng mày, lại không có ngăn thủ hạ bạo hành.
“Phanh!” Một tiếng vang lớn, thời điểm chân người nọ sắp đá Lạc Triều lại bị một cái chân khác chặn lại.
Lạc Triều ngẩng đầu, vừa thấy trong lòng ủy khuất tức khắc xuất hiện ra tới, cô hốc mắt đỏ lên, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Anh!”
Nguyên lai, người đúng lúc chặn lại một chân này đúng là anh trai song sinh của Lạc Triều, Lạc Lãng!
“Em gái, mang Tục Nhã lui về phía sau, nơi này giao cho anh.” Lạc Lãng trong mắt hiện lên một tia sát ý, không nghĩ tới tiến đại sảnh thế nhưng nhìn đến em gái mình thiếu chút nữa bị người đánh trọng thương, lực lượng một chân kia tuyệt đối sẽ làm em gái nhu mĩ nằm ở trị liệu trong khoang thuyền nửa năm thậm chí càng lâu.
Người nọ nhìn đến lại xuất hiện một người cùng cô gái ngăn trở vừa rồi giống nhau thì vô pháp thành công phát tiết táo bạo lửa giận, hắn càng thêm phát điên, hắn không cần suy nghĩ, giận một quyền đánh qua đi, này một quyền cơ hồ dùng hết hắn toàn thân sức lực, mà lúc này, hắn mới chân chính khai hỏa toàn bộ mã lực, mà không giống ngay từ đầu để lại lực.
“Phanh!” Một tiếng, Lạc Lãng một quyền đón cùng đối phương đối hám nhất chiêu.
Hai quyền tạo khí kình đem ghế dựa chung quanh đều đánh bay đi, hình thành một vòng tròn trống không bán kính 30 mét.