Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 63 : Gũ hào xuất hiện!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Đi ra khỏi nhà lớn Lăng gia, Lăng Vũ rốt cục không nhịn nổi hỏi Lăng Tần ở phía trước: "Bác Tần à, sao bác không hỏi thiếu gia chuyện khoang khống chế bị cưỡng chế bắn ra ngoài? "



Lăng Vũ biết chuyện này khẳng định do Lăng Lan làm, nếu không thiếu gia cũng sẽ không lạnh nhạt trong khỏanh khắc đó như vậy. Nhưng mà anh ta không rõ làm sao Lăng Lan có thể làm được việc này, chẳng lẽ thiếu gia có thể khống chế quang não sao?



Lăng Vũ đương nhiên biết ý tưởng quá mức hoang đường và buồn cười. Tất cả mọi người đều biết quang não có hệ thống tự khống chế, chỉ cần có hacker nghĩ muốn khống chế quang não, quang não sẽ tự động đóng cửa, cơ giáp tự động tự động chuyển sang loại khống chế bằng tay.



Cho dù hacker lợi hại nhất trên thế giới này thì cũng không làm được chuyện ấy, vả lại, nếu quang não đóng cửa thì quyền khống chế vẫn nằm trong tay của người điều khiển cơ giáp, như vậy không thể nói cả ba kẻ phản đồ kia cùng khống chế sai thao tác chứ.



Đương nhiên còn có một khả năng chính là bản thân quang não bị lỗi... nhưng mà về mặt này thì Lăng Vũ không dám nói tiếp, nếu như mọi chuyện thật sự như vậy thì đây tuyệt đối là tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, sẽ trực tiếp hủy hoại toàn bộ hệ thống vũ khí của toàn Liên Bang, nếu như thật sự như vậy thì Liên Bang khẳng định không thể vực dậy sức mình nữa.



Lăng Tần ở phía trước bỗng dừng lại, lúc này ông mới quay đầu cảnh cáo:"Lăng Vũ, cậu quá giới."



Chỉ 5 chữ đơn giản nhưng lại khiến Lăng Vũ giật mình chợt tỉnh, những gia chủ đợi trước của Lăng gia đều có tuyệt chiêu át chủ bài của riêng mình, đó chính là điều cấm nhắc đến của Lăng gia, không cho phép ai tìm hiểu, không cho phép ai nói tới, nếu vi phạm trực tiếp thanh lý không cần thông báo.



"Vâng, cảm ơn bác Tần đã nhắc nhở.” Lúc này, Lăng Vũ cũng không dám tò mò nữa, có lẽ bí mật này chính là át chủ bài của Lăng gia. Lăng Vũ càng nghĩ càng thấy đúng, đối với con người thì cơ giáp chính là vũ khí lợi hại nhất, cho dù chỉ là một cơ giáp phổ thông thì việc giết một người tay không là chuyện vô cùng dễ dàng. Nếu như không giữ lại một bí mật nào đó, thì sao Lăng gia có thể tin tưởng giao cơ giáp cho người khác như vậy được.



Không thể không nói trí tưởng tượng của Lăng Vũ thật quá tốt, và kết quả của sự “tốt” không đúng chỗ đó chính là những giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sau lưng anh ta. Lăng Vũ thề, mình sẽ mãi mãi trung thành, làm người tử sĩ mãi bảo vệ bên người cho Lăng Lan.



Lăng Tần nhìn Lăng Vũ rốt cục tỉnh ngộ thì vừa lòng. Tính ra Lăng Tần chính là một người đi trước rất tốt, là một hộ vệ cực kỳ tốt nhưng nếu là làm quản gia thì thật sự không tốt, nếu không những kẻ phản bội Lăng gia cũng sẽ không xuất hiện dưới sự quản lý của ông.



Bất quá Lăng Tần cũng là người biết học hỏi và rút kinh nghiệm, nếu như đã biết sai ở đâu thì ông nhất định sẽ bù vào chỗ đó, không để chuyện buồn như ngày hôm nay xuất hiện một lần nữa.



Vì vậy ông liền thay đổi cách đổi xử với cấp dưới của mình, từ hoài nhã, dễ gần trở nên nghiêm khắc cực kỳ, đó là vì sao ông cảnh cáo cho Lăng Vũ không nên tò mò những chuyện không của mình. Nếu là trước đây ông đã khuyên can Lăng Vũ không nên nói nhiều rồi.
Giữa thảo nguyên mênh mông vô bờ, Lăng Lan thống khổ nghe giọng nói của hệ thống vang lên bên tai:



Nhiệm vụ: Sau 1 phút, bầy sói hoang sẽ xuất hiện, bạn hãy chiến đấu với chúng trong vòng 20 phút mà không chết lần nào. Thành công: phần thưởng: không rõ! Thất bại: trừng phạt: không rõ!



Lăng Lan không quá quan tâm đến cái gọi là thưởng phạt ở cuối lời nhiệm vụ, điều quan trọng mà cô đang lo lắng bây giờ chính là cô lấy gì để đấu với sói...tay không sao....còn phải sống trong vòng 20 phút không chết, đây tuyệt đối chính là giết người......



Lăng Lan không tin đàn sói này chỉ giống như loài sói sống ở thời kiếp trước của mìn, những dã thú trong không gian học tập còn mạnh hơn những sinh vật ở Địa Cầu gấp mấy trăm lần.



Lăng Lan không phải không nghĩ chạy trốn, nhưng đáng tiếc cô lại không biết bầy sói sẽ xuất hiện từ hướng nào, có khi bốn phía đều cùng xuất hiện, nếu vậy là cô cứ lỗ mãng chạy trốn thì chỉ có thể nhanh chóng gặp nguy hiểm thôi. Nếu vậy còn không bằng ở lại chỗ này nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ trận quyết chiến sinh tồn.



Lăng Lan đương nhiên cũng muốn lợi dụng chút thời gian cuối cùng để quan sát tình huống xung quanh, nếu có thể tìm một nơi dễ thủ khó công thì đừng nói duy trì 20 phút, cho dù phải duy trì lâu hơn cô cũng tự tin mình sẽ không chết.



Đáng tiếc, Lăng Lan thất vọng rồi, không gian học tập không giống như những trò chơi ở kiếp trước của cô, có vô số bug để vượt qua quái. Ở đây, thứ mà cô nhìn thấy chính là cỏ và mặt cỏ, ngoài ra không còn thứ gì có thể làm vật che chở cho cô. Cùng lắm thì cũng có một ít bù đất xốp, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều.



Hu hu, không gian học tập thật sự là quá ác, căn bản không cho Lăng Lan có cơ hội dùng ngoại lực để chống lại đàn sói, buộc cô phải dùng tay không để vật lộn.



Một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, bốn phía Lăng Lan vang lên tiếng sói tru, quả nhiên là tấn công từ bốn phía. Đối với Lăng Lan mà nói, tình thế tiếp theo sẽ càng thêm ác liệt...



Lúc này cô nhắm hai mắt lại, bắt đầu bùng nổ sát khí vẫn bị kìm lai trong cơ thể lâu nay...



[/size]