Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 88 : Truyền thừa của Lăng Tiêu?

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Viện trưởng tựa tiếu phi tiếu nhìn Từ trung tướng liếc mắt một cái, ánh nhìn của bạn tốt khiến mặt của Từ trung tướng mặt có chút nóng lên, xấu hổ nói: “Tôi không phải cũng vì lo lắng cho tương lai của con Lăng Tiêu? Đều là do tôi quan tâm quá hóa không tốt, chỗ này là địa bàn của cậu, làm sao không an bày tốt chứ…”



“Quan tâm con của Lăng Tiêu là chuyện tốt, như vậy đi, ông đem thứ Lăng Tiêu gởi ở chỗ ông giao cho tôi đi.” Viện trưởng ý cười càng sâu.



Từ trung tướng không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt: “Không được, thứ Lăng Tiêu để lại trước khi ra trận rất có thể là bí mật thăng thần cấp sư sĩ, nó thuộc Liên Bang, thuộc quân bộ của chúng tôi.”



Nụ cười của viện trưởng biến mất: “Lăng Tiêu có gởi tin tới cho tôi nói thứ đó là của cậu ấy để lại cho con mình, ông Từ, ông cũng đừng quá đáng, Lăng Tiêu hy sinh là vì Liên Bang, chúng ta không thể làm việc có lỗi với cậu ấy, có lỗi với con của cậu ấy.”



Sắc mặt Từ trung tướng có chút khó khăn, ông trùng trùng nói: “Cho nên tôi mới hao tổn tâm cơ bảo vệ đứa trẻ đó, thậm chí giữ bí mật tốc độ thăng cấp của ông, để ông có thể tiếp tục ở đây, cuối cùng là đem đứa trẻ đó để cho ông bảo vệ còn gì. Không đưa di vật của Lăng Tiêu ra cũng là vì an toàn của đứa trẻ đó, truyền thừa của thần cấp sư sĩ là sự tồn tại khiến cho tất cả mọi người đều điên cuồng, đứa trẻ đó không thể giữ nó được.”



“Từ Đình Trụ! Ông…..!” Viện trưởng đập mạnh lên bàn rồi đứng phắt lên, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt.



“Diệp Nhất Phàm, ông bình tĩnh một chút đi.” Từ trung tướng trợn mắt đánh trả, vì chuyện này mà gần đây 2 người đều ra về trong không vui.



“Bình tĩnh? Tôi đã bình tĩnh lắm rồi, tôi đã nhịn sáu năm rồi. Bây giờ chính là lúc đứa trẻ cần có người thầy vỡ lòng để dạy bảo, chỉ điểm, làm gì có người nào có thể bằng với thần cấp sư sĩ chứ. Đó là truyền thừa của Lăng Tiêu.” Viện trưởng cao giọng nói, “Đây là quyền của con trai Lăng Tiêu, nó có quyền thừa kế tất cả mọi thứ của cha nó.”



“Tôi cũng có nói không để nó kế thừa đâu, chỉ cần chúng ta phá được lớp bảo về bên ngoài thì chúng ta sẽ copy một bản ra cho nó, như vậy nó vẫn có thể kế thừa vật của cha nó mà.” Từ trung tướng rất tức giận khi bạn thân hiểu lầm mình, ông cũng không cướp đoạt gì của Lăng Lan, ông chỉ hy vọng truyền thừa của Lăng Tiêu có thể lưu hành trong quân đội, trở thành một tiêu chuẩn huấn luyện thôi. Như vậy thì có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ gây rúng động tới mức nào, năng lực chiến đấu của quân đội Liên Bang nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng, thậm chí rất nhanh có thể hình thành một hệ thống quân đội có năng lực chiến đấu khủng bố, có thể uy hiếp những quốc gia xung quanh. Phải biết Lăng Tiêu chính là người thành công thăng cấp thần cấp sư sĩ trẻ tuổi nhất trên toàn Liên Bang.



Viện trưởng cười trào phúng nói: “Sáu năm, đã sáu năm rồi mà của bộ của các ông vẫn không làm được gì.”



Từ trung tướng trầm mặc mười giây mới trả lời: “Tôi tin chỉ cần thêm vài năm nữa chúng tôi có thể phá giải truyền thừa của Lăng Tiêu.”


Tề Long nghe vậy nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết Lăng Lan có ý gì.



Hàn Kế Quân lại nghe rõ ràng, nhìn vẻ mặt Tề Long vẫn hoang mang, cậu nhanh chóng giải thích: “Ý của Lan lão đại là nếu cậu là người cuối cùng đại diện cho ban 1 năm 1 đi khiêu chiến những cấp cao hơn thì không thể đánh mất mặt của chúng ta.”



Tề Long hiểu rõ, gật đầu: “Yên tâm, tớ là Tiểu Cường đánh không chết mà!”



Tuy rằng Tề Long cũng không rõ lắm Tiểu Cường trong miệng Lăng Lan là gì nhưng cậu lại rất thích cách dùng từ này, cảm thấy nó đúng là lột tả đầy đủ bản chất của cậu.



Lăng Lan nhịn không được nở nụ cười, đương nhiên ý cười trong đó chỉ có mình cô hiểu. Nhưng không cười được lâu, mặt cô trở nên càng thêm tái nhợt, năng lượng hấp của không gian học tập dần dần tăng mạnh, Lăng Lan kém chút không chống cự được trực tiếp mê man.



Nhìn sắc mặt Lăng Lan càng thêm tái nhợt, ba người Tề Long lo lắng không dám nói nữa ảnh hưởng đến Lăng Lan, rất nhanh bọn họ liền chạy tới chỗ đặt khoang trị liệu của phòng cách đấu, Lạc Lãng chạy nhanh mở một khoang ra, Tề Long và Hàn Kế Quân đỡ Lăng Lan nằm xuống, Lăng Lan chỉ còn kịp nói một câu cảm ơn rồi triệt để ngất đi.



Tề Long nhìn Lăng Lan nhắm mắt lại tiến vào trạng thái mê man thì chậm rãi đóng khoang an dưỡng lại, nhìn dịch thuốc bắt đầu tràn ra, ngập khắp người Lăng Lan, cả bọn chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi Lăng Lan khôi phục, và cùng hy vọng lúc này có thể hồi phục nhanh nhanh một chút là được.



Nhưng mà, cuối cùng Lăng Lan vẫn không thể kịp thời tỉnh lại, vắng trong trận chung kết cuối cùng, bị phán định thua cuộc.



Tề Long trở thành học sinh đứng đầu của năm nhất, có thể khiêu chiến với những học sinh cấp cao hơn, đây chính là phần thưởng cho học sinh có tư cách đứng đầu bảng.



Khiêu chiến vượt cấp bắt đầu từ ngày mai, vẫn ở phòng cách đấu, chỉ có một lôi đài, từ học sinh cấp thấp nhất khiêu chiến đi lên đến thua mới thôi, đương nhiên nếu có thể đấu thắng đến trận thứ mười thì người đó có thể thuận lợi đứng trên đỉnh, trở thành NO. 1 chân chính của học viện đồng quân trung tâm.



Đương nhiên đây là chuyện của ngày mai, nhưng hôm nay, trong lòng của những đứa trẻ năm 1 đều biết người chân chính đứng đầu trên bọn họ là ai, Lăng Lan vua không ngai của học sinh ban 1 năm nhất. Điểm này ngay cả bản thân Tề Long đều tin tưởng không nghi ngờ.