Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 92 : Bắt đầu!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


“Ha ha, nhóc con, mày nói cũng thật là dễ nghe, như vậy mày thay nó chết trước đi, thế nào?” Tên đầu mục vẻ mặt hứng thú nhìn người thiếu niên vừa lên tiếng, hắn muốn nhìn xem thằng nhóc trước mặt có thể vì một người xa lạ mới gặp mà hy sinh tính mạng hay không.



Đương nhiên là không rồi! Lăng Lan biết nếu mình là người vừa mới lên tiếng thì mình cũng không làm chuyện như vậy, cô cũng không tin có ai thánh mẫu tới mức dùng mạng mình đổi mạng cho một người xa lạ.



Nhưng câu trả lời của người thiếu niên kia khiến Lăng Lan ngạc nhiên, cô tưởng như mình đang nghe nhầm.



Người thiếu niên kia thật sự nói “Tôi đổi” sao.



Chết tiệt! Không gian học tập chết tiệt, không thể thiết kế chương trình một cách bình thường sao?? Lăng Lan theo bản năng chỉ trích người viết ra chương trình này.(ý chí là mình đang ở trong một chương trình giả lập nào đó do không gian học tập tạo ra) Nhưng không thể phủ nhận lòng cô bị chấn động khi nghe thấy câu trả lời này, cô không thể lý giải được vì sao trong chương trình của không gian học tập lại có một người ngu ngốc như vậy tồn tại.



“Ha ha, tiểu chuột nhắt, vận khí của của mày thật là tốt nha, có người dám đồng ý chết thay mày đấy.” Tên đầu lĩnh nhẹ nhàng mà vỗ mặt Lăng Lan ngửa đầu cười to nói: “Mày có phải nên cám ơn người kia hay không?” Người thiếu niên có chút bất ngờ với phản ứng vui vẻ của tên đầu lĩnh, cậu như nghĩ tới cái gì…



“Vậy để cảm ơn tình thần giúp người của nó, tao sẽ cho mày nhìn thấy cảnh bọn tao lột da nó ra…” Tên đầu lĩnh hung tận xoay đầu Lăng Lan nhìn về phía người thiếu niên vừa nói, lúc này người đó đã bị hai tên to con, hung tợn đè xuống đất, một tên khác từ đằng sau đang đi tới, tay cầm dao đưa lên lưỡi liếm như đang nếm thứ mỹ vị gì.



Những người khác bị khống chế quỳ xuống nhìn thấy một màn này không tự chủ mà hoảng sợ, có mấy người thậm chí không thể tin, có lẽ bọn họ không thể lý giải được vì sao người thiếu niên này lại muốn cứu một người xa lạ để rồi phải chết trong đau đớn như vậy.



Tầm mắt đám cướp để ở trên người của người thiếu niên kia, bọn họ ai cũng muốn thưởng thức cảnh tượng này, nhìn thấy người khác vùng vẫy, thống khổ, la hét trước khi chết khiến bọn chúng cảm thấy hưng phấn vô cùng, kể cả tên thủ lĩnh kia cũng đang chăm chú nhìn về phía người thiếu niên, quên luôn cả Lăng Lan đang ở bên cạnh.



Cơ hội tới! Khi tất cả mọi người đều đang chú ý tới người thiếu niên bên kia thì Lăng Lan biết cơ hội của mình đến rồi.



Cô không di động gì, chỉ có cánh tay cong lên theo môt góc cong quỹ dị, gần như đột phá giơi hạn của mức giản thể của con người, cây dao găm trong tay không chút do dự hướng về phía đầu của tên đầu lĩnh.
Lăng Lan theo bọn họ vòng quá một ngọn núi nhỏ, vốn cả vùng đất hoang vu bổng thay đổi thành một rừng cây xum xuê, phát triển. Người thiếu niên kia nói cho Lăng Lan biết nơi bọn họ sống có một con suối gọi là Thiên Tứ, nhờ có con suối đó mà dân làng bọn họ mới có thể sinh tồn trên vùng đất khô cằn này.



Tiếp tục đi một đoạn đường, người thiếu niên hưng phấn thông báo cho Lăng Lan sắp đến thôn trang của bọn họ rồi, bỗng nhiên sắc mặt Lăng Lan đại biến.



Cô bảo tất cả mọi người núp vào còn mình lặng lẽ hướng về phía trước. May mắn nơi này không phải vùng đất bằng phẳng mà là nơi có nhiều cây cỏ, dễ ẩn núp.



Rất nhanh Lăng Lan theo khe núi đi tới cửa vào thôn trang, nhưng khung cảnh bi thảm trước thôn khiến Lăng Lan biết, thôn trang này cũng gặp phải thảm kịch.



Ở trước cửa thôn có không ít đàn ông, thanh niên bị bắt trói nằm dưới đất, những người già, phụ nữ, trẻ em tay không tấc sắt bị bắt trói, quỳ cùng nhau ở xung quanh. Bọn họ quỳ trên mặt đất liều mạng giãy dụa, tiếng khóc la vang vọng gọi người thân của mình, những tên giết người đứng xung quanh ngửa đầu điên cuồng cười vui sướng, lấy vũ khí trong tay chém về phía những người đang cố gắng phản kháng kia, để cho những người khác, những người vợ, những người con xem chúng ra tay giết người như thế nào.



“Cặn bã!” Lửa giận trong lòng Lăng Lan bốc cháy dữ dội, những hình ảnh này đã chạm vào giới hạn của Lăng Lan, nếu như ngay từ đầu cô sợ phiền toái không nhúng tay vào thì lúc này cô chỉ muốn giết hết, giết hết những kẻ không bằng thú đó.



Bất quá cho dù lửa giận bừng bừng nhưng Lăng Lan cũng không muốn vì xúc động nhất thời mà khiến mình vừa không thể cứu người mà còn bị nguy hiểm.



Lăng Lan cô nhớ tới lúc nãy hệ thống có nhắc nhở một câu nhiệm vụ này chỉ được thực hiện một lần, như vậy, nhiệm vụ lần này không cho phép cô chết, nếu cô chết thì nhiệm vụ này sẽ dừng hoàn toàn.



Lăn lộn trong không gian học tập này cũng hơn 6 năm, Lăng Lan rất quen thuộc với cơ chế thưởng cho của nó, nhiệm vụ càng quỷ dị độc đáo thì phần thưởng càng phong phú. Mà khi Lăng Lan nghe thấy đây là nhiệm vụ chỉ được phép thực hiện một lần thì cô biết phần thưởng của nó chắc chắn cực kỳ phong phú khiến cô thèm nhỏ dãi.



Cho nên, ngay từ đầu Lăng Lan đã không muốn buông tay, cho có khó khăn gì thì cô cũng sẽ hoàn thành nó.