Dance With The Devil

Chương 4 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


“Dậy đi Astrid. Tên tội phạm thần kinh của cô đang chơi đùa với dao kìa.”



Astrid ngay lập tức choàng tỉnh dậy khi nghe giọng của của Sasha vang lên trong đầu cô. “Cái gì?” cô hỏi to trước khi nhận ra hành động của mình. Cô ngồi dậy trên giường.



Những hình ảnh Sasha nhìn thấy lóe lên trong đầu cô. Cô nhìn thấy Zarek đang đứng trong bếp của cô, lục lọi ngăn kéo đựng tất cả dao kéo của cô.



Zarek lấy ra một con dao chặt thịt lớn, rồi dùng ngón cái của mình kiểm tra lưỡi dao. Cô cau mày trước hành động của anh.



Anh ta đang làm cái gì vậy?



Anh đặt con dao sang một bên rồi lấy một con dao khác trong ngăn kéo ra.



Sasha gầm gừ.



“Im đi, Scooby.” Zarek quát. Anh ném cho Sasha một cái liếc mắt dữ tợn và độc địa hơn cả loài rắn độc. “Tao đã bao giờ nói với mày là tao rất khoái món cày hầm chưa? Thịt của mày có thể đủ cho tao ăn trong vòng một tuần.”



Sasha di chuyển lên trước.



Dừng lại! Cô thét lên trong tâm trí người bạn đồng hành của mình.



Thôi nào Astrid. Để tôi cắn hắn. Chỉ một lần thôi.



Không, Sasha. Lùi lại đi.



Cậu nghe theo một cách miễng cưỡng. Cậu ấy lùi lại, nhưng mắt cậu chưa một lần rời khỏi Zarek, người đang lấy ra một con dao gọt trái cây nhỏ. Anh lướt ngón tay trên lưỡi dao rồi nhìn về phía Sasha. Cô có thể thấy đôi mắt như màng đêm của Zarek lóe sáng như thể nói anh đang thực sự cân nhắc đến việc dùng con dao này với người bạn đồng hành của cô.



Cuối cùng, anh cất con dao chặt thịt lại trong ngăn kéo, rồi mang con dao gọt trái cây vào trong phòng khách.



Astrid nhăn nhúm mặt khi thấy Zarek đi về phía đống củi cô đặt cạnh lò sưởi và lấy ra một mảnh gỗ lớn. Anh mang nó đến cái ghế trường kỉ của cô rồi ngồi xuống.



Phớt lờ Sasha, con vật đã theo sát từng bước chân của anh và kết thúc bằng việc ngồi cạnh chân Zarek, Zarek bắt đầu đẻo mảnh gỗ.



Astrid sững sờ vì hành động bất ngờ của anh.



Anh ngồi đó trong hàng phút liền, im lặng đẽo gọt mảnh gỗ. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn cả không phải là thái độ kiên nhẫn và trầm lắng của anh mà là cách con sói anh đang đẽo gọt được thành hình. Cứ mỗi nét khắc của anh mảnh gỗ lại từng chút một giống Sasha hơn.



Thậm chí ngay cả Sasha cũng phải nghểnh đầu lên nhìn.



Bàn tay Zarek di chuyển con dao trên mảnh gỗ thành thạo như một chuyên gia. Anh chỉ dừng lại mỗi khi cần phải so sánh mẫu khắc với Sasha.



Người đàn ông này quả là một người nghệ sĩ cực kì tài năng và tài năng của anh có vẻ hoàn toàn trái ngược với những gì cô biết về anh.



Tò mò, Astrid nhận ra mình đã thức dậy và đang trên đường trở lại phòng khách. Chuyển động của cô bẻ gẫy kết nối tâm trí với Sasha. Đi lại luôn luôn phá vỡ kết nối. Cô chỉ có thể dùng đôi mắt của cậu ấy mỗi khi cô hoàn toàn bất động.



Zarek ngẩng đầu lên nhìn quanh khi anh cảm thấy luồng không khí phía sau bị khuấy động.



Anh dừng lại khi ánh mắt của anh gặp Astrid và cô cướp đi hơi thở của anh. Không quen với việc có người ở chung nhà với mình, anh không chắc mình nên chào cô hay tiếp tục im lặng.



Anh lựa chọn chỉ quan sát cô.



Cô nữ tính và xinh đẹp. Kiểu phụ nữ giống như Sharon. Chỉ là Sharon không có vẻ mong manh như cô. Sharon sở hữu miệng lưỡi lanh lợi có thể đối đầu với miệng lưỡi cay độc của anh và những năm tháng làm một người mẹ độc thân mang lại cho cô ấy vẻ từng trải. Nhưng Astrid không như vậy. Cô là mẫu người dịu dàng, hiền lành có thể bị người khác lợi dụng và bắt nạt.



Ý nghĩ đó gây một tia phẫn nộ trong anh.



Astrid di chuyển vào trong phòng và hướng thẳng về phía cái ghế đệm dài mà anh trước đó đã dịch chuyển khỏi đường đi của mình.



Ý định đầu tiên của anh là để mặc cái ghế ở đó và để cô té ngã, nhưng anh chỉ vừa vặn kịp thời kéo cái ghế ra khỏi đường đi của cô. Cô tránh được cái ghế đệm dài, tuy nhiên lại trượt chân ngã nhào về phía anh làm cho con dao trượt đi.



Anh rít lên khi lưỡi dao bén cắt sâu vào tay anh.



“Zarek? “



Anh lờ cô và lao vào nhà bếp để chăm sóc vết thương nhức nhối này trước khi máu của anh nhỏ xuống khắp nền gỗ bóng loáng và những tấm thảm đắt tiền.




Astrid bước vào phòng tắm và đi lướt qua anh.



Anh gầm gừ khi cảm giác ấm áp của cơ thể cô tấn công anh.



Không nói một lời, cô đẩy anh ra khỏi bồn rửa tay và cuối người lấy túi sơ cứu.



“Cô có thể nói ‘Làm ơn’ mà.”



“Tôi không nói chuyện với anh.” Cô cáu kỉnh nói.



“Tùy cưng thôi.”



Cô đông người với sự mỉa mai của anh và liếc về hướng anh. “Anh thực sự là một con thú phải không?”



Zarek nghiền răng với lời nói của cô. Tất cả mọi người đều nhìn anh như một con thú. Anh đã quá già để thay đổi cách cư xử. “Woof,woof.”



Nổi cáu với anh, cô định rời đi nhưng rồi lại đứng lại. “Anh biết không, tôi không biết là anh chui ra từ cái xó xĩnh nào nhưng tôi không quan tâm. Anh không có quyền gì làm đau người khác hay Sasha. Cậu ấy chỉ bảo vệ tôi thôi, trong khi anh....Anh không là gì ngoại trừ kẻ bắt nạt.”



Zarek đứng bất động khi những hình ảnh đáng sợ, dữ dội xé toạc tâm trí anh. Hình ảnh ngôi làng của anh chìm trong biển lửa. Hình ảnh xác người nằm rải rác khắp nền đất.



Âm thanh mờ ảo của tiếng người đang la hét.



Cơn thịnh nộ trong tim anh yêu cầu máu...



Anh nhăn mặt khi cơn đau xé rách anh. Anh ghét những kí ức của mình nhiều như anh ghét bản thân mình vậy.



“Một ngày nào đó sẽ có người dạy anh biết thế nào là lễ độ.” Astrid quay người và hướng về phía phòng khách.



“Phải.”Anh cong môi. “Lo mà chăm sóc con chó của cô đi, công chúa. Nó cần cô đó.”



Mặt khác, Zarek không cần ai cả.



Anh không bao giờ cần ai cả.



Với ý nghĩ đó trong đầu, Zarek đi vào căn phòng nơi anh tỉnh dậy.



Có bão hay không, thì cũng đã đến lúc anh ra khỏi đây.



Anh tròng áo khoác qua bờ ngực trần của mình và cài nút áo lại. Nó đã bị hư bởi phát đạn và sẽ không thể che chở phía sau ót của anh khỏi thời tiết này. Cứ như vậy đi.



Sao thì anh cũng không thể chết cóng ở ngoài đó. Cũng có rất nhiều lợi thế khi được bất tử.



Lỗ hổng chỉ làm cho một cơn gió mát thổi vào khắp lưng anh cho đến khi anh tìm thêm được quần áo thôi.



Sau khi mặc áo vào, anh hướng về phía cửa trước và nỗ lực không để ý đến Astrid,người đang quỳ trước ngọn lửa ấm áp, dỗ dành và an ủi con thú cưng của cô trong khi cô điều trị cho nó.



Hình ảnh đó làm anh nhức nhối theo cách mà anh không thể nào hiểu nỗi.



Phải, đây là lúc anh ra khỏi cái chỗ chết tiệt này.



“Hắn ta đang rời khỏi đây.”



Astrid giật mình khi giọng nói của Sasha vang lên trong đầu cô.



“Cậu có ý gì khi nói anh ta đang rời đi?”



“Hắn ta ở đằng sau cậu, mặc đầy đủ quần áo và đang tiến ra ngoài.”



“Zarek ?”



Câu hỏi của cô được trả lời bằng tiếng cửa chính đóng sầm lại.