Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
Chương 18 : Sống chung
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Lăng Lang đến nhà Phong Hạo lần đầu tiên hai tay trống trơn, khi một lần nữa đến đây lại mang theo hành lý bên mình.
Anh đứng ở cửa thật lâu không vào, Phong Hạo lẳng lặng đứng bên cạnh, không hỏi hay thúc giục nửa câu.
“Chuyện lần trước ở bờ biển cậu hỏi tôi…” Lăng Lang thái độ khác thường rốt cục chủ động mở miệng, Phong Hạo chuyên tâm lắng nghe.
“Tôi lúc còn nhỏ, luôn vì khuynh hướng kỳ lạ của chính mình mà phiền não, lúc đại học, tôi chuyên tâm cho việc học chưa bao giờ lơ là, sau đó là mười năm tròn, tôi…” Anh chần chờ một chút, “Mặc kệ cậu tin hay không, nửa đời trước tôi chưa từng thích qua bất luận người nào, cậu nói cậu thích tôi, nhưng tôi căn bản không hiểu thích là gì…”
Phong Hạo tiến đến ôn nhu ôm anh, “Tôi tin, tôi cũng rất vui vì anh chủ động nói cho tôi nghe những chuyện này, anh hiện tại đứng ở đây, bộc bạch với tôi những lời trong lòng, tôi đã cảm thấy nỗi vui mừng thật lớn lao.”
Một cái ôm chấm dứt, Phong Hạo buông tay ra, "Nếu anh không xác định, tôi có thể giúp anh phân biệt rõ; nếu anh không hiểu, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi."
Hắn biểu tình nghiêm túc, "Nhưng tôi nghĩ anh nhất định hiểu rõ, một khi bước vào cánh cửa này, chúng ta sẽ không tiếp tục mối quan hệ như quá khứ, anh nhất định cũng hiểu được, mối quan hệ mà tôi muốn không chỉ đơn thuần là người yêu mà thôi."
Lăng Lang chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu.
Phong Hạo cong lên khóe miệng, hướng Lăng Lang vươn tay, "Cám ơn anh có thể đem bước đi đầu tiên của chính mình lưu cho tôi, tôi cũng cam đoan với anh tôi sẽ dẫn anh đi thật tốt trên con đường này."
Người đại diện vẫn là lần đầu tiên vào nhà Phong Hạo, hắn cẩn thận kiểm tra mỗi ngõ ngách mỗi một căn phòng.
"Phát hiện tai hoạ ngầm gì chưa?" Phong Hạo cười híp mắt hỏi.
"Mấy cái phòng này để làm gì?" Hắn chỉ vào mấy cánh cửa phòng đóng chặt.
"Chỉ là để chất mấy đồ linh tinh thôi."
Người đại diện nhìn Phong Hạo cười như một con hồ ly liền theo trực giác nghĩ ngay cậu ta không nói thật, nhưng không thể làm gì để chọc thủng bộ mặt đó.
Hắn đi đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát bất kỳ một góc nào có thể ẩn núp xung quanh.
“Yên tâm đi, chỗ này quản lý kín, mấy tay săn tin ngay cả cửa chính cũng không vào được.”
Người đại diện không thèm tin hắn, "Lúc ở trên đảo cậu cũng nói như vậy, kết quả còn không phải bị người ta nắm được?"
Phong Hạo bất đắc dĩ buông tay đầu hàng, "Đó là do tôi nhất thời sơ sẩy, lại nói, quan hệ của tôi và học trưởng hiện tại đã nửa công khai , cứ cho là bị chụp được đi, vậy thì đã làm sao?”
Người đại diện giơ chân, "Tôi còn chưa có thừa nhận! Hai người các cậu trước mắt chỉ là phối hợp diễn kịch mà thôi!"
“Sao không ấn chuông cửa?” Lăng Lang muốn xách cái túi to trên đất, bị Phong Hạo giành trước một bước xách lên.
“Quen rồi,” Hắn xách hai cái túi to hướng về phía bếp, “Không biết khẩu vị của học trưởng nên mỗi loại đồ ăn tôi đều mua một chút, kết quả hình như mua hơi nhiều.”
Lăng Lang hai tay trống trơn đi theo Phong Hạo vào bếp, thấy hắn đem cái túi to đặt trên quầy, soạn từng món từng món bên trong ra.
“Học trưởng hình như thích ăn đồ chay?” Phong Hạo đem mấy loại thịt vừa mua gom chung, “Mấy thứ này tôi để cấp đông trước.”
Lăng Lang đưa tay nhận, lại bị Phong Hạo bất động thanh sắc tránh khỏi, đành đứng một bên nhìn đối phương đem một đám hộp giữ tươi bỏ vào ngăn đông tủ lạnh.
“Buổi tối ăn món hầm được không?” Phong Hạo cầm một củ khoai tây cười hỏi anh.
Lăng Lang muốn giúp hắn rửa, nhưng Phong Hạo đã xả nước, Lăng Lang muốn lấy dao gọt vỏ, lại bị hắn đè tay lại: “Tôi làm là được rồi.”
Lăng Lang rốt cục nhịn không được mở miệng, "Việc này tôi cũng biết làm."
Anh vốn dốt đặc cán mai với những chuyện này, nhưng khoảng thời gian sống một mình đã khiến anh học được cách xử lý cuộc sống của mình.
Phong Hạo lại cười lắc đầu, "Tất cả những chuyện này đều không cần anh phải làm."
Lăng Lang khó hiểu nhíu mày, "Tôi không muốn ở đây ăn cơm trắng (nghĩa là dựa dẫm, ăn không ngồi rồi)."
“Anh thực muốn giúp tôi làm chút chuyện?” Phong Hạo hỏi
Lăng Lang gật đầu.
Phong Hạo cười vô cùng ôn nhu, "Vậy giúp tôi đem dép lê tới đây đi."
Lăng Lang bị đè xuống tại chỗ, Phong Hạo vẫn mỉm cười nhìn anh, trong mắt tràn ngập sủng nịch (cưng chìu), nhưng giọng nói lại ẩn chứa kiên định không cho phép kháng cự.
Từ lúc quen biết tới nay, mỗi một mệnh lệnh của đối phương đều khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) như thể vui đùa, nhưng không có một mệnh lệnh nào có thể khiến anh cười.
Anh chăm chú nhìn Phong Hạo một lúc lâu, rốt cục chậm rãi cúi mình bò ra.
Một lát sau, Lăng Lang lại xuất hiện tại phòng bếp, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đem dép lê đặt ở bên chân Phong Hạo.