Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 45 : Thất lễ

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


MV của Phong Hạo như thế hẳn là không thể thông qua xét duyệt của tổng cục, bất quá ở thời đại internet phát triển này, cái từ “cấm” trái lại trở thành phương tiện tuyên truyền tự nhiên, những trang web có tỉ suất lượt truy cập lớn đều sôi nổi lấy “Thị giác kinh diễm”, “Thiên triều cấm truyền bá” làm từ mấu chốt trong tiêu đề, long trọng đem Phong Hạo tiến vào hàng ngũ ca sĩ đang nổi danh, đẩy MV có lượng tiêu thụ lớn nhất lúc bấy giờ ra sau vươn lên đứng đầu bảng, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt, chỉ riêng đĩa đơn 《 Đẳng nhĩ ngưỡng vọng 》cũng đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc uy tín nhất trong một thời gian dài.



Đánh giá về MV, dân mạng có khen có chê không đồng nhất, người thích thì nói đây là nghệ thuật thị giác, người chán ghét nói đây là hạ lưu thấp kém, hai phe cùng biện luận chỉ trích, không ai nhường ai, dẫn đến thảo luận sôi nổi trong một thời gian dài.



Trong khi mọi người tranh luận không ngớt, thì trong một phạm vi bí ẩn khác, MV này của Phong Hạo, lại khơi dậy sóng to gió lớn.



Bộ phim tiếp theo của Lăng Lang rốt cục đã được xác định, nhà sản xuất quyết định để anh diễn vai Hoàng đế, mấy ngày nay anh nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày không phải đọc sách sử thì nghiền ngẫm kịch bản, thời gian còn lại, anh dùng bồi dưỡng một sở thích mới – dù sở thích này cùng thân phận của anh cực kỳ không tương xứng – đó chính là lên mạng lặn xuống nước (ý nói ẩn thân, chỉ xem chứ không tham gia) xem thiên hạ thảo luận MV của Phong Hạo.



Ngoại trừ diễn đàn chính thức của Phong Hạo, nơi anh “lặn” nhiều nhất chính là weibo, từ sau lần loạn trích đăng weibo Phong Hạo trước đó, Lăng Lang đã có một đoạn thời gian không hề đăng nhập.



Phái ủng hộ cùng phái chống đối vẫn như trước trên weibo không ngại phiền toái mà đánh võ mồm, qua một thời gian, luận điệu song phương đều không còn gì mới mẻ, ngay lúc Lăng Lang lướt qua đám bình luận, cho rằng mình cũng đến lúc buông tha cho sở thích mới này rồi, một cái reply không phù hợp xuất hiện trong tầm mắt anh.



-Thật muốn trở thành cái ghế tựa kia, thân thể ở phía dưới để anh ngồi lên.



Lăng Lang nhíu nhíu mày, hình chân dung (avatar) của người này là một người đàn ông chân mang giày da, góc độ chụp từ dưới đế giày nhìn lên, anh theo trực giác thấy không thích hợp điểm vào trang chủ của đối phương, trong lúc vô ý lại phát hiện một thế giới mới.



Weibo của người kia đã chuyển phát trước đó đều là hình chụp chân nam nhân, có mang giày da, mang giày thể thao, mang vớ trắng, thậm chí có một tấm dưới chân giẫm lên một nam nhân trần truồng, người đó đầu bị áp lên sàn gạch, cổ và cổ tay đều có đeo vòng cổ và vòng tay màu đen.



Lăng Lang xem tiếp xuống dưới, rốt cục nhìn thấy một cái chuyển phát weibo về MV của Phong Hạo, nhưng không phải chuyển phát từ weibo của Phong Hạo mà là từ một người khác. Người đó phát một bức hình chụp lại trong đoạn ở phòng ăn, Phong Hạo đang ngồi trên chiếc ghế bằng cơ thể người, mười ngón đan chéo đặt bên miệng, ánh mắt dừng bên bốn nam nhân lõa thể đang chống đỡ bàn trà.



Phía trên hình ảnh, chủ weibo còn để một câu, câu văn rất ngắn gọn, vỏn vẹn chín chữ thêm một dấu chấm câu: “Giấc mộng cuối cùng của mỗi một chủ nhân.”



Lăng Lang lại click vào, lượng chuyển phát của weibo này cao thần kỳ, nhưng không khí của bình luận bên dưới lại hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.



—— đây cũng là giấc mộng của ta, đáng tiếc giấc mộng này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thành hiện thực



—— ha ha, một ý tưởng không tồi, có nô nào nguyện ý làm sô pha của gia không?



—— chủ nhân này quá đẹp trai, anh ấy muốn tôi làm gì tôi đều nguyện ý.



—— không thể kích thích hơn nữa, nghĩ đến liền cứng.



—— Xuất xứ hình ảnh? Cầu cầu cầu.



Phía dưới rất nhanh có người trả lời hắn.


“Chúng ta lại sắp ở trong cùng một đoàn phim mấy tháng, chẳng lẽ anh không vui sao?” Phong Hạo giật giật mũi chân, Lăng Lang nguyên bản đã bị phân tán lực chú ý lại nhớ tới nửa người dưới. Nguồn :



Phong Hạo rõ ràng đang khiêu khích anh, nhưng Lăng Lang lại một chút cũng không vượt qua được trêu cợt của hắn, chỉ hai ba cái đã bị khơi mào tình dục không nên có.



Anh nuốt một ngụm nước bọt, cho mình thêm can đảm kêu Phong Hạo, "Chủ nhân..."



"Không được, " Phong Hạo trái lại thu chân trở về, "Tôi nói là trừng phạt, chính là trừng phạt, niệm tình lần này vi phạm lần đầu, tôi sẽ cho qua, nếu có lần sau..."



Lời cuối cùng hắn chưa nói, loại bỏ lửng không rõ ràng này lại càng có lực chấn nhiếp, khiến Lăng Lang không dám có chút tâm vi phạm nào.



“Về phần những ảnh chụp linh tinh đó…” Phong Hạo nhếch môi, “Nếu anh muốn xem, thì tùy anh, cứ coi như tài liệu giảng dạy.”



Hắn cúi người, ánh mắt sắc bén hoàn toàn trói chặt Lăng Lang, “Học được gì, đều phải từng cái từng cái biểu diễn cho tôi xem.”



Vài ngày sau khi biết Phong Hạo cũng diễn bộ phim này, Lăng Lang nhận được thông báo, đoàn phim muốn có một buổi gặp mặt giữa những thành viên chủ chốt, địa điểm ước định là phòng họp ở tầng cao nhất Diệp Thị.



Hai người đến sớm hơn giờ hẹn một chút, những người khác còn chưa đến, trong phòng hội nghị không hiểu sao chỉ bày một cái ghế, Lăng Lang đương nhiên nhường Phong Hạo ngồi, bản thân thì tựa trên bàn hội nghị bên cạnh, hai người tận dụng thời gian cầm lấy kịch bản tập đối thoại.



Phong Hạo đọc xong câu thoại sau cùng, tùy tay lật sang trang khác, một trang giấy rơi khỏi kẹp giấy, dừng ở cửa cách vài bước chân.



Lăng Lang nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi liền đi qua nhặt lên, anh mới vừa ngồi xổm xuống, một đôi giày ống cao màu đen rõ ràng xuất hiện trước mắt, không thiên vị đem trang giấy kia giẫm dưới chân.



Lăng Lang theo đôi giày ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo da quần da khêu gợi, đang từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu.



Anh chợt cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp đáp lễ.



Người đó tầm mắt trước tiên dạo qua một vòng chỗ Phong Hạo đang ngồi, lại vòng lại trên người Lăng Lang, hơi có chút nghiền ngẫm đánh giá hai người.



Qua lại đánh giá nửa ngày, hắn mới không nhanh không chậm thối lui một bước, cong thắt lưng nhặt lên trang giấy trên mặt đất, lại lười biếng đứng thẳng người, khóe miệng gợi lên một nụ cười cuồng vọng không hề bó buộc.



Lăng Lang mâu sắc trầm xuống, thần thái kiêu ngạo của đối phương khiến anh đối với người này theo bản năng sinh ra cảnh giác.



Người đó như thể căn bản không quan tâm địch ý tản mát từ Lăng Lang, hắn ngả ngớn nhướng nhướng mày, "Sao có thể để hoàng thượng làm loại sự tình này chứ, thật sự là quá thất lễ."



46, Màn 46 – Trung khuyển