Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 5 : Ảo thuật

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Thời điểm phim nhựa đang sốt trên khắp nước, các loại quảng cáo cũng theo đó mà đến, Lăng Lang luôn không thích tham gia hoạt động tuyên truyền, nhưng có vài cái muốn thoát cũng không được, mỗi lần như vậy, anh đều yên lặng ở một bên làm phông nền, cũng may giới truyền thông cũng đã sớm tập mãi thành quen với việc này.



Lăng Lang ngồi trên ghế salon ba người ở sảnh tuyên truyền, dựa vào góc, Phong Hạo ngồi ghế giữa, ghế bên kia không có người, khoảng cách này đã lấn vào không gian cá nhân của Lăng Lang, anh không hiểu đối phương nghĩ gì, là một diễn viên chuyên nghiệp tất nhiên hiểu rõ làm vậy sẽ khiến màn hình TV trông rất không cân đối. Có thể Phong Hạo không hiểu loại chuyện thế này, nhưng đạo diễn cho chuyên mục cũng không nhắc nhở cậu ta.



Sau một loạt các câu hỏi theo thông lệ, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn phim ngắn được biên tập cắt nối, tất nhiên có cảnh hai người lần đầu đối mặt .



Lăng Lang lại bị cưỡng ép nhớ lại thêm một lần đoạn phim từng khiến anh mất khống chế, tuy xúc động lúc trước đã không còn, nhưng suy nghĩ vẫn không thể tránh khỏi lơ đãng, lúc sau người chủ trì cùng Phong Hạo nói gì, anh hoàn toàn không nghe, mãi đến khi Phong Hạo bên tai gọi anh.



“Học trưởng, học trưởng?”



Lăng Lang phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được gương mặt Phong Hạo trong ảo tưởng vừa rồi đang thực sự xuất hiện trước mặt, mình lại có thể mơ hồ hão huyền như vậy, hoàn toàn quên là đang ghi hình.



Phong Hạo thấy anh một bộ dạng vừa mới tỉnh mộng, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Học trưởng, đang trong chương trình mà anh vẫn có thể thất thần.”



Lăng Lang che giấu bối rối ho một tiếng, khom người hỏi nhỏ hắn: “Đến đoạn nào rồi?”



Phong Hạo biểu tình thật bất đắc dĩ, “Học trưởng thì ra anh thật sự một chút cũng không để tâm.”



“Tôi nhớ rõ sau khi phỏng vấn kết thúc thì không còn việc của tôi nữa.”



“Đoạn sau là đến phiên tôi thể hiện khả năng, có thể mạo muội mời học trưởng phối hợp diễn một chút không?”



Lăng Lang nhíu mày, cũng không phải chương trình tạp kỹ, khoe tài nghệ gì chứ.



“Sao lúc trước tôi không biết còn có tiết mục này?”



“Bộ phận kế hoạch vừa mới quyết định thêm vào”



“Phối hợp với cậu diễn cái gì?”



Đạo diễn chuyên mục tuyên bố chuẩn bị, Phong Hạo không có thời gian giải thích, đối diện màn ành chọn tư thế ngồi, hơi hơi nhấc đầu nghiêng đầu về phía Lăng Lang, thấp giọng nói: “Tí nữa anh sẽ biết.”



Người dẫn chương trình theo lệ thường giới thiệu, trêu chọc Phong Hạo vài câu, sau đó vào vấn đề chính.



“Phong Hạo.”



“Vâng?”



“Rất nhiều khán giả không quen thuộc với anh, dù sao anh cũng là một diễn viên mới.”



“Đúng vậy.”



“Anh có nghĩ đến việc mượn cơ hội này khiến mọi người hiểu rõ anh hơn một chút, ví dụ như anh có sở trường gì, hát một bài cho mọi người nghe chẳng hạn?”




Ý nghĩ này không thể nghiệm chứng, vì ngoài Phong Hạo, có lẽ không có người nào dám đưa ra yêu cầu này với anh.



Lăng Lang xem giờ, người đại diện vừa ra lệnh vừa năn nỉ anh hôm nay đi đo âu phục, còn giúp anh hẹn trước, theo lời hắn nói, chưa từng gặp qua nghệ sĩ nào mặc cùng một bộ đồ những vài lần trong những dịp trọng yếu, quả thực có thể trao giải Oscar về khó khăn gian khổ mộc mạc luôn rồi.



Nhà Phong Hạo và tiệm may lại nằm ở hai hướng, đưa đối phương về rồi mới đến không biết kịp giờ không.



Lúc này Phong Hạo đột nhiên mở miệng: “Ngại quá, có thể nhờ anh chở tôi đến một chỗ khác không?”



Hắn đọc tên hiệu may kia lên, Lăng Lang kinh ngạc quay đầu, người này có thuật đọc tâm sao?



“Là vầy, tôi đã hẹn trước hôm nay sẽ đến đó chọn trang phục, giờ họ sắp đóng cửa mất rồi… Không phiền anh chứ?”



Lăng Lang hồ nghi nhìn hắn một lúc lâu, mới lắc lắc đầu.



“Vậy tốt quá rồi,” Phong Hạo cười nói, “Hay là học trưởng cùng tôi đi xem luôn đi, trang phục trong cửa hàng này may rất không tồi, nhưng không biết có vừa mắt anh…”



Lăng Lang cắt ngang, “Tôi vừa lúc cũng đến đó.”



“Thật không?” Phong Hạo ngoài ý muốn cao hứng nói: “Vậy thì thật trùng hợp.”



Một lúc sau, hai người xuất hiện trong cửa hàng. Nhân viên ở đây đều được huấn luyện, nhìn thấy ngôi sao lớn như vậy vẫn dùng lễ đối đãi.



Lăng Lang đơn giản chọn hai kiểu, có nhân viên lên đo cho anh, Phong Hạo đứng một bên khoanh tay cười mỉm nhìn anh, Lăng Lang cảm giác ánh mắt kia nhìn xuyên thấu anh cứ như mình không có mặc quần áo, khiến anh rất không thoải mái.



“Sao cậu không đo?” Lăng Lang hỏi.



Phong Hạo không nói gì, nhân viên cửa hàng thay hắn trả lời: “Phong tiên sinh là khách quen của chúng tôi, số đo của anh ấy đều được lưu lại rồi.”



Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa nhanh nhẹn dùng thước đo trên người anh, số liệu ghi chép trên giấy càng lúc càng nhiều, đến khi chỉ còn một hạng mục cuối cùng, Phong Hạo đã đi tới, tùy tay lấy thước dây trong tay người nhân viên kia, lúc Lăng Lang đang còn buồn bực thì cái thước mềm đã quấn lên cổ anh.



Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chỉ cần bước thêm nửa bước là dán vào thân thể đối phương, Phong Hạo hạ mắt liếc một cái, hắn so với Lăng Lang chỉ cao hơn một chút, nhưng động tác này lại khiến Lăng Lang có ảo giác hắn so với mình rất cao lớn, cao đến đủ để nhìn xuống mình, hơn nữa khóe miệng hắn còn treo ý cười nhìn thế nào cũng giống như đang trêu chọc.



“Ba mươi tám.” Phong Hạo đọc số, nhân viên cửa hàng lập tức viết lên sổ, Lăng Lang đợi thước dây vừa buông ra liền nhanh chóng lui về sau một bước, tựa như khoảng cách này mới có cảm giác an toàn. Phong Hạo thấy thế chỉ cười cười, đem thước dây trả lại cho nhân viên cửa hàng.



Sau khi rời khỏi đó, Phong Hạo tự giác ngồi vào ghế phụ, Lăng Lang khởi động xe, trực tiếp chạy hướng nhà Phong Hạo, người đại diện mà thấy cảnh này chắc sẽ kinh hoảng tới rớt cả hàm.



Chạy được một đoạn, Lăng Lang đột nhiên bẻ tay lái, chiếc xe hướng về hướng ngược lại chạy nhanh.



“Làm sao vậy?” Phong Hạo ý thức được có chuyện xảy ra.



Lăng Lang thản nhiên nhìn lướt qua kính chiếu hậu, “Chó săn”.