Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 53 : Kiên trì

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Hai người ở bên hồ công viên ngồi đến khi mặt trời khuất sau núi mới về nhà, Lăng Lang pha nước tắm thật kỹ, dắt tay Phong Hạo cẩn thận đưa hắn đến phòng tắm, còn muốn giúp hắn cởi quần áo nhưng bị ngăn lại.



“Tôi tự mình làm được rồi.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại không tiếp tục động tác, thực hiển nhiên ngụ ý muốn Lăng Lang tránh đi.



Lăng Lang không rõ vì cái gì đến tận lúc này Phong Hạo vẫn kiên trì tự mình tắm rửa, nếu trên thân thể có chỗ nào thiếu hụt không muốn bị người khác thấy thì còn miễn cưỡng hiểu được, thế nhưng lúc quay phim thân thể hoàn mỹ không tì vết của đối phương đã sớm phơi bày trước sáng, lý do duy nhất cũng không thể dùng để giải thích.



“Để tôi giúp cậu đi.” Lăng Lang nói xong lại muốn đi cởi cúc áo, bị Phong Hạo nắm chặt tay lại.



“Tôi nói tôi có thể.” Hắn kiên trì.



Lăng Lang không hiểu sao có chút xúc động, “Mắt cậu không nhìn thấy, lỡ ngã thì làm sao?”



Phong Hạo mỉm cười, "Anh không khỏi nghĩ tôi quá vụng về, trong khoảng thời gian này mắt nhìn không được, chậm rãi hình thành thói quen lợi dụng các giác quan khác, kỳ thật có rất nhiều việc người mù làm cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của người khỏe mạnh."



Lăng Lang vẫn không đồng ý, "Vậy nếu băng gạc dính nước vào thì làm sao, bác sĩ dặn không thể đụng nước."



"Tôi sẽ cẩn thận."



"Nhưng tôi lo lắng, " Tính tình bướng bỉnh của Lăng Lang trỗi dậy, "Cậu đuổi tôi tôi cũng không đi, tôi muốn giúp cậu tắm rửa.”



Phong Hạo cúi đầu cười cười, "Được rồi, tôi không đuổi anh đi."



Bàn tay bắt lấy tay Lăng Lang thả lỏng, một bộ ngầm đồng ý.



Lăng Lang từng cái từng cái cởi cúc áo, dáng người ưu tú của Phong Hạo dần dần bày ra, đường nét cơ thể trong nhu có cương, cao quý tựa như tác phẩm điêu khắc từ tay nghệ nhân giỏi nhất thời Trung cổ, cho dù lộ ra trọn vẹn cũng không hiển hiện sắc tình, ngược lại khiến người khác cảm thấy thần thánh không thể tiếp cận.



Lăng Lang muốn học theo dáng vẻ Phong Hạo đã từng giúp anh tắm rửa, nhưng anh phát hiện mình hoàn toàn không ung dung được như vậy, quần áo rất nhanh bị bọt nước thấm ướt, dán lên da sinh ra khó chịu.



Anh dứt khoát cởi quần áo ra, mình cũng tiến vào bồn tắm lớn, nhìn biểu tình Phong Hạo có chút kinh ngạc.



“Anh là đang giúp tôi tắm rửa, hay là mượn cơ hội quấy rối tình dục chủ nhân của mình đây?” Phong Hạo mỉm cười hỏi.



Lăng Lang không trả lời, tay anh lướt qua từng tấc da thịt săn chắc của Phong Hạo, trừ lúc quay phim, đây vẫn là lần đầu anh chân thật mà va chạm thân thể đối phương, anh rốt cục đã hiểu cho đến nay mình bất mãn chỗ nào, có lẽ đây là cái gọi là khát khao da thịt.
Huấn luyện khuếch trương của Lăng Lang đã tốt nghiệp, chỉ cần bôi trơn một chút theo lệ liền thuận lợi ngậm vào tính khí đối phương, hai chân tách ra khóa ngồi trên đùi Phong Hạo, tùy ý Phong Hạo đỡ thắt lưng anh, cao thấp từng chút luật động, tư thế này khiến Phong Hạo đâm vào rất sâu, mỗi lần Lăng Lang ngồi xuống đều có một loại khoái cảm từ chỗ sâu bên trong cơ thể khuếch tán đến toàn thân.



Phong Hạo buông tay ra, Lăng Lang tự giác tiếp tục, biên độ đong đưa phần eo theo thời gian trôi qua dần dần tăng lớn.



"Vì sao không lên tiếng?" Phong Hạo đột nhiên mở miệng hỏi.



Lăng Lang ngẩn người, lúc này mới ý thức được chính mình từ đầu tới đuôi đều không rên một tiếng, "Có lẽ là tư thế cơ thể này..." Nếu kêu ra tiếng, sẽ có vẻ chính mình thực phóng đãng, Lăng Lang giấu đi nửa câu sau chưa nói.



Phong Hạo chạm đến bờ môi anh, cọ xát, "Tôi đã nhìn không thấy bộ dáng của anh , ít nhất để tôi nghe được thanh âm của anh."



Một câu nhất thời khiến Lăng Lang xấu hổ vô cùng.



"Vậy mới tốt , số điện thoại di động kế tiếp của anh là?"



"7."



"Vừa hay, " Phong Hạo dừng một chút, "Anh đã từng chơi qua trò chơi “sổ thất” (đếm đến bảy) chưa?” (cái trò gì thế này!)



Lăng Lang lắc đầu, lại nói, "Chưa từng."



"Quy tắc rất đơn giản, đếm tới bảy, hoặc là bội số của bảy thì không được đọc ra.” Phong Hạo lại chế trụ thắt lưng của anh, "Đến, thử một lần."



Lăng Lang lại theo động tác Phong Hạo lúc lên lúc xuống mà động, trong miệng thấp giọng nhớ kỹ, "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu..." Phong Hạo đẩy mạnh một cái, Lăng Lang kinh hô thốt ra, "A..."



"Chính là như vậy, " Phong Hạo khen ngợi, "Sau đó tự anh đếm, đừng có ngừng."



Lăng Lang tiếp tục đếm lên, "…mười một, mười hai, mười ba, ha a, mười lăm, mười sáu, mười bảy..."



"Mười bảy không được, đếm lại từ đầu."



Lăng Lang trở về số một, động tác dưới khố theo con số thay đổi lúc nhẹ lúc mạnh, khi nông khi sâu, đếm đếm cùng tiếng rên rỉ luân phiên vang lên, thường bởi vì lầm lẫn bị đánh quay về điểm khởi đầu, nhưng tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm, tiếp đó liền có thể đi được càng lâu…