Dangerous Love

Chương 17 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Cảnh thứ hai



Nhân vật: Lâm Huyên, ông bà Vương.



Địa điểm: Phòng thăm của nhà giam.



Lâm Huyên cúi thấp đầu nức nở khóc, ông Vương ngồi phía đối diện vẻ mặt đầy giận dữ, bà Vương nắm lấy tay chồng nhắc nhở ông chú ý đến huyết áp. Làm việc cho gia đình họ Vương đã hơn bốn mươi năm nay, luật sư kiêm thư kí riêng của ông Vương – Thiệu Viễn cũng bị lão gia nhà này gọi từ Vancouver về, ngồi ở bên trái ông.



Ông Vương chẳng chút để ý đến hai hàng nước mắt đang chảy không ngừng trên khuôn mặt con dâu, ông nhìn Thiệu Viễn ý bảo người kia bắt đầu làm việc.



Thiệu Viễn hiểu ý, lấy mấy văn kiện từ trong túi công văn của mình ra đặt trước mặt Lâm Huyên.



"Đây là đơn xin ly hôn, ký tên lên đó" cha của Vương Thanh tức giận nói.



Lâm Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, môi run lên bần bật. Bà Vương thấy người con dâu xinh đẹp ngày xưa giờ đây sắc mặt tái nhợt, cực kì tiều tụy có chút thương cảm. Bà khuyên: "Lâm Huyên, tôi và bố chồng cô ngay từ đầu đều không tán thành cuộc hôn nhân này. Nhưng vì Vương Thanh cứ kiên quyết làm nên chúng tôi cũng đành đồng ý. Khi cô sinh ra Kiến Tử, chúng tôi đã rất cảm kích nên thôi cũng cố chấp nhận một người con dâu như cô".



"Cha, mẹ, van xin hai người, đừng bắt con ly hôn với Thanh..." Lâm Huyên đẩy mấy văn kiện ra, sống chết lắc đầu: "Con không muốn ly hôn, con không muốn rời xa Thanh, cha, mẹ, van cầu hai người..." chuyện cô luôn sợ hãi cuối cùng đã đến.



"Lâm Huyên!" Vương lão gia lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn còn không hiểu lý do tại sao tôi muốn cô ly hôn với Vương Thanh! Cả đời này, tôi quyết không chấp nhận một đứa con dâu như cô. Bởi vì cái nhà này không thể nhận một đứa con dâu tâm địa độc ác đến vậy!". Ông lớn giọng nói khiến Lâm Huyên không khỏi lại bật khóc. Đây cũng là lần đầu tiên người bố chồng này tức giận quát mắng trước mặt con dâu.



"Cô khổ tâm, cô bất đắc dĩ nhưng nếu cô thực sự là một người lương thiện thì chắc chắn cô sẽ không lừa dối Vương Thanh lại càng không âm thầm hãm hại người bạn tốt nhất của nó".



Lâm Huyên khóc không thành tiếng.



"Nếu cô vì sợ Vương Thanh bởi vì thế mà không cần cô nên mới nói dối nó thôi thì tôi đây cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà cô! Cô không chỉ không áy náy mà còn đi cấu kết với người cha vô liêm sỉ của mình cùng nhau hãm hại Sở Uý! Cô luôn miệng nói cô yêu Vương Thanh, đây là tình yêu của cô dành cho nó sao?! Không! Cô không yêu nó! Cô chỉ yêu chính bản thân mình".



"Vương Thanh bị bệnh, rất có thể là ung thư nhưng nó lại cự tuyệt trị liệu, cự tuyệt uống thuốc! Cô nói xem đó là vì sao?! Nó đang sám hối cho phút hồ đồ khi trước đấy! Nó sám hối vì đã hiểu lầm Sở Uý đấy! Nó bây giờ là một mạng đền một mạng!" nước mắt của Lâm Huyên trong mắt của ông Vương không gì hơn ngoài hai chữ "ghê tởm". Ông chưa bao giờ ghét một người phụ nữ nào đến thế, vậy mà cái người này không chỉ là con dâu của ông mà còn là mẹ của cháu nội ông.



"Thanh bị ung thư?" Lâm Huyên dường như muốn ngất.



Bà Vương khóc: "Phổi của nó có một khoảng đen, bác sĩ bảo rất có thể đó là ung thư. Giờ còn chưa chuẩn đoán chính xác được vì nó không chịu điều trị, bác sĩ bảo... bảo nó không còn ham muốn sống nữa".



"Không còn ham muốn sống..." Lâm Huyên cả người xụi lơ ở trên ghế, thân thể run rẩy.



"Hết thảy những việc này là vì ai mà tạo thành?!" Vương lão gia đập mạnh một cái xuống bàn, "Là cô! Nếu lúc trước cô nói rõ chân tướng cho Thanh, nếu lúc trước cô không ích kỷ như thế, nếu cô có thể đứng trên lập trường của Thanh mà lo lắng cho nó chứ không phải đi hãm hại Sở Uý vì sợ bí mật của bản thân bị lộ thì nó đã không tới mức tìm đến cái chết như bây giờ! Vương Thanh hồ đồ nhưng cô cũng là một kẻ đứng từ sau lưng hại nó!".



Nước mắt Lâm Huyên chảy xuống ướt đẫm áo, cô ngồi ngây dại trên ghế không nói nổi một lời.
25 tuổi? Ý niệm hiện ngay ra trong đầu Vương Thanh lúc này chính là: Giả!



"Thiếu gia, cậu không hài lòng với cậu ta sao?" bác sĩ White hỏi. Kỳ thật ông rất vừa lòng, tuy rằng lý lịch của cậu y tá tiểu Vũ này có đôi chỗ cần xem xét nhưng mà cậu ta cư nhiên có thể làm thiếu gia uống thuốc, chịu điều trị do vậy ông vạn phần hy vọng cậu ta có thể ở lại.



"Không" Vương Thanh mở miệng: "Tuy nhiên, tôi chỉ chấp nhận cậu ta làm y tá của tôi. Nếu đổi người khác, tôi tiếp tục cự tuyệt điều trị".



"Thiếu gia?" bác sĩ White nửa lo nửa mừng.



Sau khi vị bác sĩ White bất đắc dĩ rời phòng, Vương Thanh lại lấy điện thoại ra gọi.



"Điều tra cho tôi một người".



"Cậu ta hiện tại là y tá của tôi, giới tính: nam, biệt danh tiểu Vũ, tuổi trong khoảng từ 16 đến 19".



"Cậu ta quen Lương Minh. Điều tra xem những người gần đây nhất mới xuất hiện bên cạnh Lương Minh, đặc biệt là người lạ".



"Đợi đã. Còn có một người, giúp tôi điều tra xem hướng đi gần đây nhất của cậu ta, Sở Phong, em trai Sở Uý. Điều tra xem cậu ta vì sao hủy bỏ án kiện".



"Tôi chờ tin tức của anh, càng nhanh càng tốt:.



...



Mắng người nào đó xong, tâm tình thật vui vẻ, nam y tá vừa mới rời khỏi nhà vệ sinh thì đã bị người mời tới phòng viện trưởng đồng thời cũng là bác sĩ trưởng điều trị cho Vương Thanh – văn phòng bác sĩ White. Tại đây hắn nhận được tin dữ.



"Cái gì?! Đêm tôi cũng cần ở lại bệnh viện"



"Đúng vậy. Tình huống của cậu Vương Thanh có chút đặc biệt. Cậu đã làm rất tốt cho nên buổi tối cũng ở lại luôn đi".



"Không! Tôi cự tuyệt!"



Viện trưởng White nặng nề đặt tay trái lên bờ vai gầy của nam y tá, khẩn cầu nói: "Cậu tiểu Vũ, tình trạng của cậu Vương Thanh giờ đặc biệt nguy hiểm. Trước mắt tuy chưa thể chuẩn đoán chính xác nhưng khả năng ung thư là hơn 80%. Thêm một ngày điều trị là thêm một chút hy vọng để cứu sống cậu ấy. Chúng tôi cần cậu".



Miệng nam y tá đắng ngắt lại, 80% là ung thư? Đờ đẫn gật đầu, nam y tá nói: "Được, tôi sẽ ở lại, tôi.. tôi về trước thu xếp một số đồ đạc".



"Cảm ơn cậu tiểu Vũ" viện trưởng White cảm kích ấn ấn bờ vai hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.