Dangerous Love
Chương 19 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
AAAAAA hình rất hợp "tình hình" nha ^^
=======
Nam y tá có cắn chết bệnh nhân không? Thật đáng tiếc, câu trả lời là không. Chẳng thèm quay đầu lại mà cứ phăng phăng tiến về phía trước, cái người đáng nhẽ đang phải bồi bệnh nhân đi tản bộ bỏ mặc đối tượng cần mình chăm sóc lại sau lưng. Tuy hắn đã ưu ái lưu lại trên cổ bệnh nhân hai hàng dấu răng đều tăm tắp đỏ tươi nhưng bản thân nam y tá cũng phải trả giá đại giới. Không cam lòng nói cho bệnh nhân biết chuyện hắn phải tham gia trận bóng rổ, thằng nhóc tiểu Vũ đây cũng đem luôn việc mình đến từ Bắc Kinh dấu nhẹm đi.
Mặc dù vừa mới ăn xong, vẫn còn khá yếu, nhưng bệnh nhân vẫn theo sát phía sau nam y tá cứ như sợ bản thân chỉ cần hở ra một chút là người kia sẽ biến mất. Đi được khoảng mười mét, nam y tá ngừng lại, khi nghĩ tới sức khỏe bệnh nhân, nghĩ đến việc bệnh nhân vừa mới ăn no không thể hoạt động quá mạnh, cước bộ của hắn không khỏi chậm dần, nam y tá dừng lại đứng bên cạnh bệnh nhân, cúi đầu không nói lời nào.
Thậm chí hơn nam y tá cao tới 182 cm kia cả chục cm nữa, tầm mắt bệnh nhân vẫn thủy chung dừng ở trên người nam y tá, chú ý tới từng cử động nhỏ của hắn, quan sát người này "nhất nhăn mày cười" (thành ngữ a, nam y tá căn bản không có cười). Nhìn tới đôi tai sưng sưng hồng hồng kia, bệnh nhân nhịn không được đưa tay chạm vào nơi đó.
"Au..." nam y tá nhanh tay che đi đôi tai của mình "Đừng đụng mà, đau lắm!".
Bệnh nhân hai mắt âm trầm: "Sao lại thế này?".
Nam y tá nhất thời trưng ra vẻ mặt ủy khuất song vẫn mạnh miệng nói: "Không liên quan gì đến anh".
Bệnh nhân cứ thế nhìn chăm chú vào hắn, một lát sau, nam y tá chịu hết nổi đành không cam lòng trả lời: "Tôi... tôi làm chị gái khóc... chị ấy.. ừm... chị ấy liền giáo huấn tôi một trận..."
"Để tôi xem nào" bệnh nhân bắt lấy tay của nam y tá, ngay lập tức tên này sống chết cố dằng ra: "Rất đau a!".
"Tôi chỉ nhìn thôi" bệnh nhân buông tay. Nam y tá do dự một lúc rồi bỏ tay xuống để cho bệnh nhân nhìn hai lỗ tai đỏ hồng của mình. Như sợ bệnh nhân sẽ hiểu lầm chị gái của mình là một người cực kì hung dữ, hắn liền giải thích thêm: "Chị của tôi rất thương tôi, lần này tôi quá phận khiến chị ấy khóc, chị ấy cũng không nỡ đánh mà chỉ véo tai trừng phạt mà thôi".
Bệnh nhân đột nhiên cúi đầu thổi nhẹ vào lỗ tai của nam y tá. Nam y tá giật nảy người, thiếu chút nữa đụng vào cằm bệnh nhân: "Anh, anh, anh... anh muốn làm gì?".
Bệnh nhân thản nhiên đáp: "Thổi một chút sẽ dễ chịu hơn".
"Không cần" trong bóng đêm, mặt nam y tá đỏ ửng bất quá trong nháy mắt ánh hồng ấy lại biến mất: "Ngày mai sẽ ổn thôi, không cần thổi".
"Tôi đi tìm ít đá" bệnh nhân xoay người bước đi, ngay lập tức anh bị nam y tá kéo lại.
"Không cần đi, ngày mai là tốt thôi, cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì mà truyền ra ngoài. Tốt nhất vẫn là đừng để người khác biết" nam y tá lẩm bẩm, cầm lấy áo của bệnh nhân, quyết không buông tay.
"Vậy thì để tôi thổi cho một chút" bệnh nhân xoay người, ánh mắt thành khẩn: "Thổi một chút là dễ chịu ngay thôi".
"Không cần" nam y tá cúi thấp đầu "Nhột lắm".
Ánh mắt màu lam nhạt cố nén kích động cùng bất an, càng thấp giọng nói: "Tôi sẽ không làm cậu nhột đâu mà".
"Không cần" nghĩ đến việc bệnh nhân sẽ đứng sát rạt cạnh mình, nam y tá vội vã từ chối.
"Thuốc a" cố ý hà hơi vào mặt đối phương một cái với ý định độc chết tên kia, nam y tá cả giận nói: "Ai cho anh đi ra ngoài?" cúi đầu nhìn thấy tay trái đã chảy máu của bệnh nhân, nam y tá mắng thêm câu: "Tên khốn này!" sau đó nhanh chóng xé tấm băng dính trên tay bệnh nhân, điều chỉnh lại kim truyền cho tên kia.
"Cậu không khỏe sao? Tại sao lại phải uống thuốc đông y?" bệnh nhân chỉ quan tâm tới tình trạng của nam y tá.
"Vương thiếu gia" nghe thấy lời thăm hỏi ân cần này, y tá trưởng Serena không khỏi cao hứng đứng bên cạnh nam y tá: "Sức khỏe của tiểu Vũ không được tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc, mà thuốc ấy phải là thuốc đông y!" đối với người phương Tây mà nói thì thuốc đông y là cực kì thần bí.
"Serena..." nam y tá không muốn để bệnh nhân biết sức khỏe của mình không được tốt, vội gọi ngăn cản. Nhưng tiếng gọi này đến tai Serena lại mang một ý nghĩa khác.
"Vương Thanh thiếu gia, tiểu Vũ một mình ở New York lẻ loi hiu quạnh đã thực đáng thương rồi. Cậu đừng bắt nạt Vũ của chúng tôi nữa, thằng bé vừa rồi khóc rất lâu".
"Serena..." nam y tá muốn ngăn lại.
Khi nãy nam y tá bước vào phòng bệnh, bệnh nhân cũng đã phát hiện ra hắn vừa khóc bởi vậy anh mới ngoan ngoãn nghe lời như thế. Tay phải nắm lấy tay nam y tá, chăm chú nhìn nam y tá: "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi".
Tất cả y tá trong phòng kể cả Serena miệng đều mở thành hình chữ O hết.
Nam y tá như bị điện giật, vội vã dựt tay bệnh nhân ra rồi đứng lên: "Ai... ai cần anh giải thích, tôi không phải vì anh.. tôi nhớ mẹ tôi!" rống xong, nam y tá chạy. Vì sao lại quan tâm đến hắn như vậy? hắn với cậu ta giờ không quen không biết mà! Tim đập loạn nhịp mấy hồi rồi đột nhiên lại nhói đau giống như bị một nhát dao đâm.
"Oh... Bé Vũ của chúng ta thẹn thùng" Serena ngọt ngào thốt lên.
Vương Thanh cũng đứng dậy đi ra ngoài, anh hỏi một người vệ sĩ: "Y tá của tôi chạy đi đâu?". Vệ sĩ chỉa chỉa về phía nhà vệ sinh nam. Vương Thanh thiếu gia cầm lấy túi truyền gluco từ tay vệ sĩ đi về phía đó.
"Vương Thanh thiếu gia, cậu không được làm cho bé Vũ nhà chúng tôi khóc đâu đấy" Serena hai tay chống nạnh uy hiếp.
"Sẽ không, không bao giờ nữa" Vương Thanh bước vào WC nam.
"Anh! Anh sao lại vào đây!" tiếng rống giận của nam y tá vang vọng toàn hành lang
========
PR chương sau:
Kiến Vũ đang bị người theo dõi, nói chính xác ra thì hắn đang bị dính chặt lấy. Một cái kẹo dính dùng lực dính vạn năng của mình bám chặt phía sau hắn. Hắn rẽ phải, kẹo dính rẽ phải, hắn rẽ trái, kẹo dính rẽ trái. Hắn ừm... thì cũng chỉ có thể ừm ở phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh của kẹo dính, nếu hắn đi toilet công cộng thì kẹo dính sẽ dán chặt vào cửa buồng vệ sinh đợi hắn, tuyệt đối không sợ hương khí nơi đây làm cho mình nghẹt thở
=========
"Bé Vũ" nhà chúng ta, đủ đáng yêu chưa ^^