Dangerous Love

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Khi cánh cửa vừa được nhẹ nhàng đóng lại, bệnh nhân tỉnh giấc. Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, nam y tá đã thức dậy lặng lẽ ly khai. Biết sáng nay nam y tá phải đi sớm, sau một đêm thức trắng bệnh nhân đã kịp về giường nửa tiếng trước khi người kia tỉnh dậy. Nam y tá vừa mới rời đi, bệnh nhân rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt rồi cũng ra khỏi phòng bệnh



Sau khi thông báo với mấy y tá đại tỷ công tác ngày hôm nay, nam y tá thay y phục hàng ngày ly khai bệnh viện mà không phát hiện ra có một cái đuôi đang bám theo sau mình. Lên taxi, hắn nhìn vào đồng hồ, nói: "Bác tài, phiền bác chở đến sân bay, mau lên một chút".



"Ok".



Đường phố vào sáng sớm vắng bóng xe cộ, lái xe nhấn ga phi như bay trên đường, đằng sau có một chiếc xe hơi lặng lẽ theo đuôi.



Tựa cạnh cửa sổ, tâm trạng của Kiến Vũ có chút nặng nề. Tên khốn kia hiện tại thực nghe lời, thân là hộ sĩ, hắn hẳn nên vui mừng mới phải nhưng mà.... Hắn quả thực vui mừng không nổi, tên khốn đó càng bám dính, hắn càng vui mừng không nổi. Thì ra, tên đó có thể dễ dàng tiếp nhận nhanh chóng một người xa lạ, thì ra tên đó cũng có thể dính chặt lấy người khác như vậy. Song đối mặt với tên đó hiện giờ là Kiến Vũ, một người mà trước đó tên đó căn bản không hề biết tới.



"Ai..." thở dài một tiếng, Kiến Vũ chẳng những không làm cho sự bực dọc hờn dỗi đang tràn đầy trong lòng tuôn ra được mà còn khiến bản thân lại càng thêm buồn. Không cần suy nghĩ, không phải đã thề là không bao giờ tới New York không bao giờ nhìn lại tên kia nữa rồi sao? Tên khốn kia thích phụ nữ, cũng chẳng thích hắn đâu! Kiến Vũ, ngươi hiện tại đang nghĩ cái quái gì thế, cậu ta là Vương Thanh còn ngươi là Kiến Vũ!



Chẳng lẽ ngươi thật sự định thực hiện nguyện vọng của lão mẹ trở thành một tiểu thụ sao? Không, không, không, tuyệt đối không thể để ước nguyện của lão mẹ trở thành sự thật, bằng không sau này làm sao còn dám ưỡn ngực thẳng lưng trước mặt nữ vương điện hạ, đúng đúng, còn cả nữ yêu kia nữa, vạn nhất hắn quả thật cùng nam nhân... ánh mắt của Dương Nhi nhìn hắn... không cần đoán cũng biết là nó sẽ ngùn ngụt lửa tà ác. Hơn nữa... hơn nữa nhà của hắn ở Bắc Kinh, Bắc Kinh cách New York rất xa, rất xa. Có lẽ chính bởi đây là New York nên bây giờ hắn mới rối rắm thế vậy, chờ hắn quay lại Bắc Kinh, cùng các chiến hữu cùng một chỗ, cùng lão ba, lão mẹ cùng một chỗ, bị Dương Nhi tiếp tục tra tấn, tra tấn, hắn liền nhanh chóng quên đi cậu ta, ngực cũng không phải buồn như thế này.



"Cậu cũng không được chết đấy, Cậu thiếu nợ tôi nhiều như vậy, sau này phải cố gắng mà sống cho tốt nếu không rất là có lỗi với tôi a" làu bàu một chút, Kiến Vũ lại tự mình cười cười: "Đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, nghĩ thoáng chút, nghĩ thoáng chút".



Cứ như vậy miên man suy nghĩ suốt chặng đường, Kiến Vũ cuối cùng cũng tới sân bay. Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa, hắn đến chỗ siêu thị ở khu đó mua một cái hot dog với một cốc sữa, cứ vậy thưởng thức bữa sáng mà không phát hiện ra có một người đàn ông đeo kính đang trốn ở một góc phòng nhìn trộm mình.



"Chuyến bay JQxxxx từ Bắc Kinh tới New York đã hạ cánh, nhập cảnh tại cửa H8".



Xem lại thông tin mà huấn luyện viên cung cấp, quả nhiên là chuyến bay này, Kiến Vũ hưng phấn chạy tới cửa ra H8, đến đây, đến đây!.



Lo lắng đứng chờ ở chỗ xuất cảnh, Kiến Vũ liên tục nhìn đồng hồ, sao lại chậm chạp đến thế nhỉ, gần một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ra. Ngay vào lúc hắn sắp đợi không được chuẩn bị đi hỏi nhân viên sân bay thì một đám thiếu niên người châu Á thân hình cao lớn xuất hiện. Giữa một đống người phương Tây với chiều cao tương đối lại có một đám người châu Á thân cao toàn tầm 190 cm thế này khiến cho mọi người không khỏi chú ý. Bọn họ mỗi người đều mang theo một quả bóng rổ, lưng khoác một cái ba lô thể thao, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết đó là dân chơi bóng rổ. Không ít người lấy ra máy ảnh, khuôn mặt của đám thiếu niên này khiến người ta cũng phi thường thèm muốn a.



Kiến Vũ rất là cao hứng, rất là vui mừng tuy nhiên ngay khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đi ở hàng đầu, hắn mặt cắt không còn giọt máu. Đối phương phát hiện ra hắn, hướng hắn vẫy vẫy tay, Kiến Vũ đầu đầy hắc tuyến... Dương Nhi nữ yêu này sao cũng mò tới vậy!!! Trong lúc các đội viên khác chờ lấy hành lý, cô gái phương Đông nhỏ nhắn xinh đẹp đã kích động chạy vội tới nhào vào lòng của một thiếu niên anh tuấn có khuôn mặt đang vặn xoắn nghiêm trọng.



"Kiến Vũ..." thanh âm hết sức ngọt ngào, nụ cười hết sức duyên và từ ngữ cũng cực kỳ khủng bố: "Ôm lấy tôi! Nhanh ôm chặt chút".



Kiến Vũ máy móc vươn tay ra ôm lấy bạn gái về mặt danh nghĩa của mình, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ đau khổ: "Dương Nhi, sao bà cũng mò tới vậy?".



"Tôi sợ Chu Tấn bị gái Tây câu dẫn" Dương Nhi không chút ngại ngùng nói với ông bạn trai danh dự về việc mình đang "hồng hạnh xuất tường" [1]



[1] chỉ việc vợ hay người yêu ngoại tình.



"Dương Nhi... ô ô... Chu Tấn đang trừng tôi kìa, mau buông, mau buông" Kiến Vũ muốn buông tay nhưng lại bị đối phương đá cho một cước: "Ông dám buông, tôi liền hôn ông".



"Hưm hưm..." Vì sao... vì sao... ông trời ơi! Vì sao ông lại muốn tôi nhận thức người này.



Sau khi Dương Nhi chịu buông Kiến Vũ ra, đội trưởng Chu Tấn liền đi tới, trên mặt dù nhìn không ra hỉ giận nhưng Kiến Vũ có thể cảm nhận được hắn bị thương tổn, bị cô gái mà hắn thầm mến cùng bạn trai của cô gái ấy thương tổn.



"Đội trưởng" Kiến Vũ lập tức tiến lên ôm chầm lấy đội trưởng của hắn một cái.



Chu Tấn vỗ vỗ hắn, nghiêm túc nói: "Khí sắc của cậu không được tốt lắm thì phải. Không thích ứng được với New York sao?".



"Không phải không phải, tại tối hôm qua nghĩ đến việc mọi người sẽ tới nên em hưng phấn quá khiến một đêm ngủ không ngon" Kiến Vũ lập tức giải thích vì sợ đội trưởng sẽ không cho hắn ra sân rồi lại cầm lấy tay Dương Nhi: "Sao anh lại cho cô ấy tới?".
"Em đang ở chỗ Sở Phong. Chị Lily... em đói bụng..."



"A, con sâu tham ăn, hôm nay không phải tới bệnh viện sao?".



"Đội bóng của em hôm nay đến, tạm thời em không cần đi. Chị Lily, em nhớ chị, giờ chị tới đây được không?".



"Gặp phải việc gì à?".



"Vâng, là nan đề".



"Được, đợi một tí chị qua, chủ tịch mấy ngày nay tâm tình tốt lắm, chị có thể xin nghỉ".



"Cảm ơn nha chị Lily, em chờ chị".



Cúp điện thoại, Kiến Vũ không khỏi cảm khái, tại sao Dương Nhi không thể ôn nhu được như chị Lily a?



...



Bệnh viện.



Sau khi gấp gáp trở về Vương Thanh nghỉ ngơi chừng một tiếng rồi được các bác sĩ đưa vào phòng thủ thuật. Hôm nay, anh muốn thừa dịp nam y tá không có mặt thực hiện kiểm tra sinh thiết. Vốn bác sĩ White muốn tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa, nếu khoảng tối không có gì thay đổi như vậy có thể cơ bản kết luận đấy không phải là ung thư, khi đó tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân, áp dụng các phương pháp trị liệu, dựa trên các chỉ số, khả năng là ung thư cũng khá nhỏ. Tuy nhiên Vương Thanh không muốn tiếp tục đợi, anh muốn lập tức biết ngay bản thân có phải bị ung thư hay không, cho dù trên ngực phải mở một lỗ, anh cũng không để ý. Sở dĩ không để cho bác sĩ White nói với người nhà và nam y tá là hôm nay anh kiểm tra bởi vì Vương Thanh muốn mình là người đầu tiên biết kết quả.



Y tá trưởng Selena đi vào phòng thủ thuật giúp bệnh nhân tiêm thuốc tê, chị không đành lòng hỏi: "Thật sự không muốn báo với tiểu Vũ sao? đến lúc trở về, thằng nhỏ nhất định sẽ tức giận".



"Không được, đừng nói với cậu ấy" Vương Thanh nói "Cho đến khi tôi biết được kết quả thì không được nói cho bất luận kẻ nào".



Selena bất đắc dĩ, tiêm thuốc mê cho Vương Thanh.



...



Sau một tiếng rưỡi, Vương Thanh vẫn đang trong tình trạng hôn mê được đẩy ra khỏi phòng thủ thuật, bốn mươi phút trước mẫu mô trong phổi anh đã được lấy ra, rất nhanh mang tới phòng thí nghiệm, tiến hành kiểm tra. Đến hai giờ chiều, khi Vương Thanh tỉnh lại, bác sĩ White và Selena cùng vài vị bác sĩ, y tá đang đứng ở đầu giường kích động nhìn anh.



"Cậu Vương Thanh, kết quả kiểm tra đã có" bác sĩ White cao hứng nói: "Có thể khẳng định không phải ung thư. Mô ở phổi vẫn phát triển tốt, không phát hiện ra tế bào ung thư, khoảng đen trong phổi của cậu chúng tôi đã thảo luận lại và đều nhất trí rằng đó khả năng là do cậu hút thuốc trường kỳ hơn nữa hiện tại không khí ô nhiễm, bụi khói bám lại trong phổi do đó tạo nên một khoảng đen ở đó. Tuy nhiên cậu cũng có chút triệu chứng của viêm phổi, vì vậy vẫn nên nằm lại điều trị".



Thần kinh vốn đang buộc chặt dần lơi lỏng, Vương Thanh nhắm mắt lại. Qua thật lâu sau, anh mới khàn khàn mở miệng: "Nói với tiểu Vũ, đó là u lành".



"A?"



Mọi người há hốc mồm.



======



Vương tổng tài, ngài lại có âm mưu gì đây ^^