Dangerous Love

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Sáng sớm, đang lúc ngủ chết đi sống lại thì Kiến Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng kéo chăn lên, dịch người nằm sát lại bên cạnh người nào đó, che lỗ tai tiếp tục ngủ. Chuông điện thoại vang lên được ba tiếng rồi ngưng, loáng thoáng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.



"Alô" có người nghe điện thoại.



"Kiến Vũ?" Dương Nhi kinh ngạc nhìn lại điện thoại của mình, là số tên kia, đúng rồi mà "Alô? Kiến Vũ?".



"Cậu ấy đang ngủ, xin hỏi ai đó?" người nhận cuộc gọi thấp giọng hỏi, người nằm bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm.



"Đang ngủ? Xin hỏi anh là...".



"Tôi là bạn của cậu ấy. Tối qua cậu ấy khá mệt nên giờ vẫn còn ngủ".



"Khá mệt?" Dương Nhi đối với từ này thực mẫn cảm, "Anh gọi anh ấy dậy được không, bảo anh ấy tiếp điện thoại, tôi là người yêu của anh ấy".



Ánh lam âm trầm như đại dương sâu thẳm.



"Có chuyện quan trọng sao? Đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho, nếu không giờ có gì cô cứ bảo với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại".



"Anh là ai? Tôi biết hết bạn bè của Kiến Vũ mà".



"Tôi là bạn ở New York của cậu ấy, cô chưa từng gặp tôi".



Đối phương lặng yên trong chốc lát, sau đó không chút để ý nói tiếp: "Tôi mặc kệ anh ấy có phải đang ngủ hay không, anh gọi anh ấy rời giường hộ tôi, hôm nay đội bóng tham gia buổi tiệc giao lưu với mười đội của bên đại học Mĩ. 10 giờ chúng tôi sẽ xuất phát từ khách sạn".



Buổi tiệc giao lưu? Mười trường đại học? ánh mắt màu lam lóe sáng.



"Cô đọc cho tôi địa chỉ nơi tổ chức buổi tiệc, đợi cậu ấy truyền dịch xong tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy đến đó".



"Truyền dịch? Anh ấy lại bị bệnh?".



"Ừ, tối qua cậu ấy bị sốt, bác sĩ bảo tại cậu ấy chưa quen với khí hậu ở đây".



"Sao lại thế?" Dương Nhi che lại ống nghe điện thoại "Huấn luyện viên, Kiến Vũ đang ở nhà bạn anh ấy, bạn anh ấy bảo anh ấy bị bệnh, đang sốt a".



Trần Sơn đi tới, Dương Nhi đưa điện thoại cho ông.



"Chào cậu, tôi là huấn viên của Kiến Vũ, Trần Sơn".



"Chào huấn luyện viên".



"Tình hình của Kiến Vũ bây giờ sao rồi?".



"Đầu có hơi nóng một chút, không phải quá nghiêm trọng, bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi tầm hai ngày là ổn".



"Cậu là bạn của em ấy?"



"Vâng. Cậu ấy hiện đang ở nhà tôi, cha mẹ tôi chăm sóc cậu ấy".
Thiếu niên nhún nhún vai: "Không cần, tôi cũng không muốn uống rượu, ngày kia sẽ có trận đấu, mấy ngày nay tôi chưa luyện tập được gì, giờ phải ra dãn gân cốt để miễn cho hôm ra sân lại chẳng làm ăn được gì".



"Trong phòng để dụng cụ có bóng rổ đấy".



"Tốt, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tập luyện".



"Vừa mới ăn xong đừng vận động mạnh".



"Biết rồi".



Vì mải bưng khay đồ ăn rời đi nên thiếu niên đã bỏ lỡ mất tia sáng bất thường chớp nhoáng ánh lên trong mắt nam nhân.



Ngồi ở phòng khách hàn huyên với cha mẹ nuôi đến gần trưa, tiêu hóa xong hết thức ăn, Kiến Vũ ôm bóng ra sân bóng rổ ở sau nhà để luyện tập. Trong một gian phòng trên tầng ba của biệt thự, có một người ngồi bên cửa sổ si ngốc nhìn hắn. Nửa giờ sau, người đó nhìn thấy một đứa bé ôm một quả bóng cao su nhỏ lũn cũn chạy đến sân bóng. Thiếu niên ngừng lại, chạy về phía đứa nhỏ, bế nó lên.



Không rõ thiếu niên nói gì với đứa nhỏ mà đứa nhỏ lại cầm lấy quả bóng nhỏ của mình ném về phía rổ. Quả bóng không lọt rổ, đứa nhỏ giãy dụa đòi xuống. Thiếu niên nhặt lấy quả bóng rổ của mình, bật nhẹ lên ném một cái, bóng vào. Đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, cũng muốn bắt chước hắn ném bóng, thiếu niên ôm lấy đứa bé, nói mấy câu, đứa nhỏ ôm quả bóng ném về phía rổ, quả bóng vẫn không vào.



Thiếu niên buông đứa nhỏ ra, có chút trầm tư sau đó hắn chạy đi, đứa nhỏ ôm lấy quả bóng đuổi theo sau. Sân bóng chỉ còn lại quả bóng rổ ban nãy của thiếu niên. Đợi chừng mười phút sau, thiếu niên cùng đứa nhỏ đã quay trở lại, tuy nhiên lúc này trên tay thiếu niên đã có thêm một bộ rổ bóng dành cho trẻ em. Thiếu niên đem rổ mới này đặt bên cạnh trụ bóng rổ lớn sau đó cố định nó lại, xong xuôi mới kéo đứa nhỏ đứng cách ra xa một khoảng, ngồi xổm đằng sau đứa nhỏ chỉ đạo nó ném bóng vào rổ. Đứa nhỏ cầm quả bóng trong tay theo như lời chỉ dẫn của thiếu niên, bắt đầu ném, lúc này đây, bóng vào, đứa nhỏ vui mừng, cười toe toét, ngó sang, thiếu niên đứng cạnh coi bộ còn vui mừng hơn cả nó. Một lớn một nhỏ nhảy loi choi trên sân đầy phấn khích.



"Thanh, con nói cho ta biết, rốt cuộc con có yêu Sở Uý không" người đàn ông trung tuổi đứng phía sau nam nhân cất tiếng hỏi.



"Yêu" Nam nhân vẫn chăm chú nhìn sân bóng.



Vương lão gia nhíu mày: "Vậy lúc đó tại sao con lại làm thế với thằng bé?".



Nam nhân quay đầu nhìn về phía cha mình, qua thật lâu, đến lúc Vương lão gia nghĩ rằng đứa con này sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì nam nhân mở miệng: "Con nghĩ làm thế là tốt nhất cho cậu ấy".



Vương lão gia yên lặng nghe đứa con giải thích nguyên nhân dẫn tới cơ sự khi đó, càng nghe ông càng kích động



...



Lẳng lặng kể hết, Vương Thanh thản nhiên nói: "Ba, ba đừng kể cho cậu ấy, chuyện này con muốn tự mình giải thích".



Đôi mắt của Vương lão gia phiếm hồng, ông khàn khàn đáp: "Con định khi nào giải thích cho thằng bé?".



"Chờ đến lúc con có đủ sức để ôm cậu ấy vào lòng" Vương Thanh đặt tay lên miệng vết thương.



Vương lão gia gật gật đầu, sau đó nói mấy lời thật tâm: "Nhớ lấy bài học này. May mắn thằng bé, xuyên qua... còn có thể sống lại được, nếu không cái nhà này thật bị sự hồ đồ của con phá cho nát bét. Ai! Sao việc này lại phát sinh cơ chứ! Đúng là nhân họa".



"Ba, hết thảy đều là lỗi của con".



Vương lão gia hít sâu vài hơi, bình tâm lại để hạ huyết áp: "Ta và mẹ con đã có cháu trai để bồng bế, cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện của con và Sở Uý, chúng ta không quản. Nhưng con cố mà giải quyết cho tốt quan hệ giữa hai đứa, còn cả cha mẹ hiện tại của Sở Uý nữa, bên đó họ chưa chắc đã đồng ý, con phải lo lắng cho chu toàn, đồng tính luyến ái phải chịu rất nhiều áp lực. Tính cách của Sở Uý vốn thẳng thắn, dù có giải thích chưa chắc nó đã tha thứ cho con, mấy việc này con phải suy nghĩ cho kĩ".



"Vâng con biết rồi. Ba, cảm ơn ba và mẹ".



Vương lão gia khoát tay: "Đừng làm những việc khiến ba mẹ phải trải qua sự dày vò như thế nữa", nói xong, ông rời khỏi phòng. Nam nhân quay đầu lại, chăm chú nhìn thiếu niên đang chạy trên sân bóng. Bên chân thiếu niên là một cây kẹo dính nho nhỏ. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười