Dangerous Love
Chương 33 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
Vào bữa cơm chiều, trong lúc kẻ đã tiêu hao năng lượng cả ngày vùi đầu vào bát cơm, nam nhân vừa ăn canh vừa liếc mắt xem xét nữ sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh thiếu niên, sau đó thản nhiên nói: "Bác Lý, đêm nay Kiến Vũ ở lại phòng cháu, bác bảo người mang khăn với áo choàng tắm đến phòng cháu".
Vừa mới ăn được một miếng, Vương Chính thiếu chút nữa đem đồ ăn phun ra, chiếc đũa trên tay bà Vương suýt rơi xuống còn cằm Dương Nhi thì đã yên vị trên mặt đất.
"Kiến Vũ! Đêm nay anh ngủ ở phòng của anh ta?!" Dương Nhi cực kỳ sửng sốt, bao nhiêu khí chất thục nữ đều bay biến.
Miếng cơm vừa mới nuốt xuống nghẹn lại ngay ở cổ họng, Kiến Vũ cầm bát canh lên uống một ngụm to để cứu lấy cái mạng nho nhỏ của mình. Trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây ra việc này, hắn đáp quanh co: "Miệng vết thương của anh ta hôm nay bị nứt, viện trưởng bảo không thể để việc này tái diễn thêm lần nữa. Bảo anh buổi tối nay trông coi tư thế ngủ của anh ta để đảm bảo anh ta luôn nằm thẳng".
"Vì sao lại là anh?" Dương Nhi bất mãn véo vào cánh tay của thiếu niên, nhìn trừng trừng vào nam nhân mặt than trước mặt, "Buổi tối anh không ngủ với người ta, người ta sợ".
"Khụ khụ khụ" cuối cùng Kiến Vũ cũng phun hết nước canh ra. Bác Lý vội vàng đưa chiếc khăn ăn cho hắn, Kiến Vũ chật vật lau miệng, mặt đỏ lên: "Dương Nhi!".
"Kiến Vũ~~" Dương Nhi giữ chặt bạn trai, "Anh đâu phải là y tá của anh ta, tại sao lại bắt anh đi trông anh ta vậy?".
Nam nhân nhìn chăm chú vào tay cô, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại cậu ấy là y tá riêng của tôi".
"Kiến Vũ! Anh thành y tá từ lúc nào vậy!!!!".
"Anh..." thiếu niên quẫn bách. Nhìn hình ảnh này, mọi người không khỏi thốt lên một câu: thì ra "râu quặp" là thế này hửm.
*Râu quặp là gì thì chắc anh em cũng biết rồi nhỉ, câu này nếu edit theo nguyên văn thì hơi ngang nên mình sửa lại một chút*
Ánh mắt màu lam thâm trầm, "Tuy rằng hai người sẽ đính hôn. Nhưng mấy ngày này cũng đâu cần vội vàng quá. Tôi vẫn hay nghe người ta nói rằng những cô gái châu Á thường hay e thẹn rụt rè, tuy nhiên cô Dương Nhi đây có vẻ "đi trước thời đại" a".
"Anh!" Dương Nhi nghiến răng nghiến lợi, tên này rõ ràng đang đá đểu bà đây không được "ngoan hiền" mà.
Hai vị phụ huynh làm như không thấy tia lửa điện đang bắn phá mãnh liệt trên bàn, cúi đầu ăn cơm. Bác Lý tìm cớ chuồn khỏi chiến trường.
Thấy Dương Nhi hằm hè với tên kia, Kiến Vũ vội vàng trấn an: "Đợi đến lúc miệng vết thương của anh ta khép lại, anh sẽ không chăm nom anh ta nữa".
"Hừ!" Dương Nhi cắn nhẹ môi, tựa vào người bạn trai, rồi đột nhiên cười thật ngọt ngào: "Quên đi, tuy em không thích anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai trên danh nghĩa của anh, là bác trai của con chúng ta sau này. Anh ta cũng có chút đáng thương, thôi thì em cũng đồng tình với anh ta".
"Dương Nhi!" yêu nữ này nói bậy bạ gì thế.
Ánh mắt nam nhân hơi biến, lại chợt nghe yêu nữ nào đó thẹn thùng nói: "Em hình như... có".
"Phụt!".
Ngoại trừ nam nhân mắt lam, những người còn lại ở trên bàn ăn đều phun thức ăn ra khỏi miệng, bao gồm cả bạn trai của yêu nữ.
Bàn tay cầm thìa của Vương Thanh hằn rõ gân xanh, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Nhi, Dương Nhi khiêu khích nhìn lại. Sắc mặt của tên bạn trai tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dương Nhi sao lôi được đội trưởng lên giường nhanh dữ vậy? Nào biết yêu nữ lại thẹn thùng nói: "Hình như là có trước lúc anh đi New York. Cái kia người ta muộn nhiều ngày rồi, mãi không thấy tới nên phải đi mua que thử, nào ngờ que lại cho kết quả dương tính, em có".
"Ngày mai ngoan ngoãn nằm nhà nghỉ ngơi đi, không được chạy loạn nữa".
"Chơi xong trận đấu cậu sẽ trở lại chứ?".
"Xong thì chắc huấn luyện viên còn rút kinh nghiệm một chút. Chơi xong sẽ về".
"Tôi chờ cậu".
"Cậu cam đoan không chạy loạn?".
"Tôi sẽ mau chóng phục hồi sức khỏe, tôi cam đoan".
Nam nhân không hỏi thiếu niên về chuyện cô bạn gái, về chuyện đứa nhỏ, thiếu niên cũng không nói lời nào. Chỉ chốc lát sau, thiếu niên vốn đã mỏi mệt cả ngày chìm vào giấc ngủ, trong mắt nam nhân lộ ra tinh quang.
...
Trong một gian phòng khác, yêu nữ nào đó hưng phấn kể lại với nữ thần nào đó chuyện hôm nay cô cho một nam nhân nào đó uống đã đời dấm chua như thế nào, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như từ âm tào địa phủ vọng lại, khiến cho ai đã nghe qua không khỏi tay chân rụng rời, run lên bần bật.
"Dì ơi, dì không biết vui đến mức nào đâu, há há há. Nếu không phải sợ làm anh ta tức đến tăng xông, bệnh tình trở nặng, thì con còn đuổi theo tranh cướp Kiến Vũ đến cùng nữa cơ".
"Con lừa cậu ta là mình có thai, không sợ đội trưởng của Kiến Vũ sẽ biết sao?".
"Hừ, biết thì đã làm sao? Anh ấy cũng chẳng để ý, mà nếu có để ý thì anh ấy cũng chẳng đeo đuổi con. Con hôm nay nhắn tin cho anh ấy mà anh ấy có đáp lại đâu. Dì à, liệu con có nhầm không? Phải chăng anh ấy không thích con?".
"Xem ra cậu ta không được tự nhiên".
"Đúng vậy, không chỉ không được tự nhiên mà anh ấy căn bản còn là tên đầu gỗ".
Lặng yên trong chốc lát, đối phương mở miệng: "Hôm nay Kiến Vũ gọi điện thoại cho dì, bảo dì đến Mỹ xem trận đấu của nó. Dì với chú đã đặt vé máy bay đến Mĩ chuyến đêm nay, đại khái giữa trưa mai là tới".
"Thật vậy ạ?" Dương Nhi nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, "Thật tốt quá! Dì ơi! Dì không biết con lẻ loi một mình ở bên này buồn thế nào đâu".
"Chờ dì đến rồi sẽ đi xem luôn bộ dạng của anh chàng mà con ưng ý. Tốt nhất cậu ta nên là cường công chứ nếu là nhược công thì dì đây cũng sẽ không đồng ý đâu".
"Dì à, dì cứ yên tâm đi, Chu Tấn nhà con tuyệt đối là cường, hố hố".
"Cái con bé này chẳng biết xấu hổ là gì cả".
"Hì hì"