Dangerous Love

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Hôm nay là ngày cuối tuần, một thanh niên đang ai oán đi ra phố. Sáng sớm thức dậy, Kiến Vũ với hai con mắt quầng thâm như gấu trúc ngoài ý muốn gặp lão mẹ tại phòng bếp. Vì phải đi tập bóng rổ nên mỗi ngày hắn phải rời giường lúc 6h trong khi lão mẹ ham ngủ thành tính của hắn đến 9h mới có thể chào buổi sáng. Chính vì nguyên nhân đó, bữa sáng của Kiến Vũ hoặc là do người giúp việc làm cho hoặc là do hắn mua trực tiếp từ căn tin trường.



"Lão mẹ? Hôm nay sao mẹ dậy sớm thế?" Mở miệng nói, Kiến Vũ giờ mới phát hiện ra cổ họng mình đau đến lợi hại, tối hôm qua, cơ hồ cả đêm hắn không ngủ.



Đang mang tạp dề, Thẩm Nhược Hy liếc nhìn con một cái rồi đưa một cốc nước cam đến trước mặt Kiến Vũ sau đó mới đem đống đồ ăn bà vừa làm ra cho hắn: "Nhanh ăn đi, buổi sáng không phải còn phải đi tập hay sao?".



"Lão mẹ?" Kiến Vũ thế này mới tỉnh táo lại, lão mẹ thực là sáng sớm đã dậy chuẩn bị điểm tâm cho hắn sao? Hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt khẽ nóng lên.



"Ăn cơm xong nhớ mang theo thuốc đông y đi uống đấy. Đừng quên". Thẩm Nhược Hy cởi tạp dề ra, vỗ nhẹ vào vai thằng con còn đang đứng sững sờ.



"Thuốc Đông y!" Kiến Vũ hoàn toàn thanh tỉnh, cái mũi trì độn đã ngửi thấy mùi hương của "độc dược". Hắn nhất thời kêu rên: "Lão mẹ, để làm chi mà bắt con uống thuốc Đông y a".



Thẩm Nhược Hy ngáp một cái, giọng nói đầy khinh thường giải thích cho thằng con: "Không cho phép không uống, ta đi ngủ đây". Áo ngủ rộng thùng thình không che đi được đường cong quyến rũ, nữ thần lướt qua thằng con của mình.



Nhìn lão mẹ biến mất ở cầu thang, Kiến Vũ xoay người lẩm bẩm: "Cũng không cho mình cơ hội để phản kháng". Đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn há cái mồm rộng của mình ra uống hết cốc nước cam. Chợt, dụi dụi mắt: Trên bàn có một cốc sữa đậu nành, một đĩa salad hoa quả trộn và một ít bánh ngô rất đơn giản nhưng thế cũng là đủ để khiến cái mũi của Kiến Vũ thấy cay cay. Lão mẹ hắn luôn yêu ngủ mà  để làm được bữa ăn này ít nhất cũng phải dậy từ 5h30 sáng. Uống từng ngụm, từng ngụm sữa đậu nành, một đêm sầu lo của Kiến Vũ hiện giờ nhờ bữa cơm này mà tiêu tan hết.



Đem toàn bộ đồ ăn trên bàn chén sạch sẽ, Kiến Vũ bịt cái mũi của mình để uống thuốc Đông y. Xong xuôi, hắn cầm lấy cái cặp rồi mang theo quả bóng rổ rời nhà. Không có biện pháp a.. lão mẹ vì mình mà lo lắng như thế này thì bản thân cần phải nhanh chóng tìm cách giải quyết cái vấn đề kia.



...



Rúc vào trong lòng lão công, Thẩm Nhược Hy nhắm lại hai mắt nhưng cũng không ngủ. Phùng Kiến Minh ôm bà sát vào lòng, thấp giọng nói: "Kiến Vũ rồi sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá".



"Lão công"



"ừ"



"Hôm nay có phải tới công ty không?"



"Không đi, anh hôm nay sẽ cùng em đi dạo phố được chứ? Em lâu lắm rồi cũng không mua sắm quần áo. Tiểu tử kia buổi tối mới về, giữa



trưa chúng ta ra ngoài ăn".



"Được ha"



"Lão công"



"Ừ".



"Anh phải bảo vệ con của chúng ta".



"Tất nhiên rồi, anh sẽ bảo vệ con của chúng ta".



...



....



Trong phòng công nghệ của tập đoàn TIME, Jonsson cùng các nhân viên cấp dưới của mình khẩn trương nhìn vào màn hình máy chủ. Mười phút trước, nhóm Hacker lại phát động một cuộc tấn công mới vào TIME. Mặc dù đã yêu cầu cục an ninh quốc gia vào cuộc nhưng đối mặt với nhóm hacker quốc tế tấn công liên tục thế này, cục an ninh cũng đành bó tay không giúp được gì.



"Sếp ơi, chúng ta phải nhanh nhanh nghĩ ra biện pháp thôi. Vạn nhất hệ thống an ninh của phó tổng cũng không ngăn được sự công kích của bọn Hacker..."  một người nhân viên khẩn trương vạn phần nói. Mười lớp bảo vệ chắc chắn vô cùng nhưng không ai dám chắc rằng bọn hacker sẽ không phá được.




Thẩm Nhược Hy lau lau tay, từ phòng bếp đi ra, nhìn mấy thứ mà thằng con mua về hôm nay, rồi nói với người giúp việc: "Mang lên thư phòng".



"Vâng thưa phu nhân".



Việc này khiến cho Kiến Vũ khi từ trên lầu xuống, kỳ quái hỏi: "Lão mẹ, mấy cái đồ của con đâu?".



"ta bảo người mang nó lên thư phòng cho ta rồi",.



"Thư phòng?"



Thẩm Nhược Hy mang đồ ăn đặt lên trên bàn, trừng mắt nhìn thằng con: "Chẳng lẽ mang vào phòng ngươi?"



"A, con thu thập một chút chắc cũng nhét được vào thôi. Để ở thư phòng con sợ ảnh hưởng đến công việc sáng tác của lão mẹ" Kiến Vũ có điểm lo lắng sợ lão mẹ sẽ hỏi hắn mua nhiều máy tính với hệ thống mạng thế này để làm gì.



Ngoài sự dự đoán của thằng con, Thẩm Nhược Hy cái gì cũng không hỏi, chỉ là nói: " Chỉ cần ngươi không đạp cửa, thì ta ở nơi nào cũng viết được".



"Lão mẹ...." Kiến Vũ nhận cốc nước cam mà hắn thích nhất từ tay lão mẹ, khẽ cắn môi: "Lão mẹ, mẹ vì cái gì không hỏi tại sao con lại mua nhiều máy tính như thế?" Kiến Vũ tuy rằng cũng thích chơi máy tính nhưng ai lại mua nhiều máy tính như dân chuyên nghiệp thế này? Lão mẹ chẳng lẽ không hoài nghi?



"Nếu ta hỏi ngươi liệu ngươi có nguyện ý trả lời?".



"Không muốn".



"Ta đây làm chi mà phải hỏi?".



Thẩm Nhược Hy vỗ vỗ vào cái má của con: "Ngươi nghĩ lão mẹ thực nhàn sao? Nào là hầu hạ lão ba nhà ngươi, hầu hạ ngươi còn phải sáng tác văn thơ, nào có thời gian quản xem ngươi với lão cha ngươi làm cái gì? Ta là mẹ ngươi chứ không phải thư kí của ngươi".



"Lão mẹ..." Kiến Vũ ghê sợ... ôm lấy lão mẹ, nũng nịu nói: "Mẹ không sợ con mẹ làm những chuyện xấu sao?".



Thẩm Nhược Hy véo cái mũi của thằng con đến đỏ ửng: "Vậy ngươi phải cẩn thận đừng để cảnh sát bắt, khi đó ta sẽ không vào nhà giam thăm ngươi đâu. Ta đây không quản này nọ".



"Lão mẹ, mẹ cũng quá xem thường thằng con này đấy" Ấn mạnh một cái thơm vào bên má lão mẹ, Kiến Vũ nói giọng khàn khàn: "Lão mẹ, con đã từng nói con rất yêu mẹ chưa?".



Nào biết, Thẩm Nhược Hy toàn thân nổi da gà, giãy ra khỏi lòng thằng con: "Nhóc, mấy cái loại từ ngữ này chỉ có thụ nói với công, công nói với thụ thôi đấy. Ngươi đừng có dùng loạn".



"Hắc hắc..." Kiến Vũ cười âm hiểm vài tiếng: "Lão mẹ, con cũng có nói quá gì đâu. Au ui!!!" Xoa xoa cái đầu, người nào đó đang ai oán.



"Ta muốn sáng tác một bộ mới: nữ sĩ Thẩm Nhược Hy cười lạnh, bạn trẻ Kiến Vũ lạnh gáy lui sau vài bước.



"Cường công nhược thụ, khách nhân và tiểu quan. Ta quyết định cho ngươi làm tiểu quan".



"NO! Lão mẹ! Ngài không thể như vậy".



"Hừ!"



"Lão mẹ... Con sai rồi"



Trong phút chốc, biệt thự nổi lên tiếng kêu rên tứ phía. Bạn trẻ Kiến Vũ lại một lần nữa rút ra bài học: trêu ai thì trêu chứ chớ có dây vào lão mẹ đáng sợ nhà hắn.